Vào ngày 22/5, trang tin Vice đã đăng tải bài viết với tựa đề "When I was 14, I found out I was a princess" (tạm dịch: Năm 14 tuổi, tôi phát hiện mình là công chúa), kể về câu chuyện của Carla Brizuela-Perez (người gốc Philippines) bỗng một ngày phát hiện cha đẻ của cô là Quốc vương bang Pahang, Malaysia. Sau đây là đoạn lược dịch của bài viết:
Lần đầu theo dõi bộ phim The Princess Diaries (Nhật ký công chúa), tôi có sự đồng cảm sâu sắc với nhân vật chính. Bởi đó cũng là câu chuyện xảy ra trong cuộc đời của tôi: Năm 14 tuổi, tôi phát hiện ra cha mình là một vị vua của Malaysia.
Mặc dù tuổi thơ ấu chỉ có mẹ bên cạnh nhưng tôi chưa bao giờ hỏi bố mình là ai. Cho đến một ngày, khi tôi khoảng 5 tuổi, giáo viên mẫu giáo của tôi đã yêu cầu học trò dẫn bố mẹ tới lớp. "Bố con không thể đến được. Ông ấy rất bận rộn vì cha con là một vị vua", mẹ tôi nói một cách thờ ơ khi cuối cùng tôi cũng hỏi về cha mình.
Lúc đó tôi tin mẹ và không hỏi thêm bất cứ điều gì, cũng chưa đủ lớn để bận tâm đến điều đó. Hai mẹ con tôi đã rời Philippines chuyển đến Mỹ kể từ khi tôi 6 tuổi. Chúng tôi đã chuyển qua nhiều phòng thuê khác nhau ở bang California và chưa bao giờ có căn hộ riêng. Càng lớn lên, tôi dần hiểu rằng gia đình mình không dư dả tiền bạc.
Ở trường cấp 2, thứ tôi thèm muốn nhất là một chiếc quần jeans nhãn hiệu Levi's. Tôi nghĩ rằng chiếc quần đó rất ngầu và đậm chất Mỹ. Nhưng tôi biết hoàn cảnh của mình không cho phép. Vì vậy, trong khi bạn bè đi mua sắm quần áo cho năm học mới, tôi cùng mẹ lùng sục trang phục trong các buổi trao đổi đồ cũ. Lớn lên, tôi không có những đôi giày thể thao hot nhất nhưng chí ít tôi cũng có giày để đi.
Mẹ tôi là một y tá phải làm việc vất vả, cố gắng nuôi tôi nên người mà không cần dựa vào bất kỳ hình thức trợ cấp nào. Có lần, tôi nghĩ về cha và thầm nghĩ rằng: Đây không phải là cuộc sống của một công chúa. Tuy nhiên, tôi không muốn gợi nhắc lại chuyện cũ của mẹ. Bởi từ những gì tôi tìm hiểu được, chuyện 1 vị vua ở Malaysia và 1 y tá trẻ kết thúc bằng đứa con gái ngoài giá thú không hẳn là chuyện tình cổ tích.
Sau đó, vào một đêm năm 1996, khi tôi khoảng 14 tuổi, chúng tôi nhận được cuộc gọi. Người ở đầu dây bên kia là Dato’ Michael (sau này tôi mới biết rằng Dato’ là một tước vị thường được sử dụng ở Brunei và Malaysia). Ông là luật sư đại diện cho cho cha tôi - Quốc vương (Sultan) của bang Pahang, Malaysia.
“Cha cháu muốn gặp cháu”, Dato’ Michael nói.
Vào lúc đó, tôi không thể tin rằng cha tôi thực sự tồn tại và ông là một vị vua, nó giống như một câu chuyện hoang đường vậy. Vài tuần sau cuộc điện thoại đó, tôi lần đầu tiên gặp cha mình ở London, Anh. Chúng tôi cùng dùng bữa trưa tại một nhà hàng trong khách sạn. Cuộc gặp không giống như tôi mong đợi.
Tôi ngồi cùng bàn với bố, mẹ và Dato' Michael. Đoàn tùy tùng của bố ngồi ở bàn gần đó. Bố tôi đã cố gắng trò chuyện, hỏi về điều tôi quan tâm và những gì tôi muốn làm khi lớn lên. Thế nhưng khi ấy tôi quá hồi hộp để có thể thổ lộ tất cả. Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên tất cả giống như ở cuộc họp kinh doanh hơn là cuộc hội ngộ giữa cha với cô con gái đã thất lạc từ lâu.
Bố tôi đã ngoài 60, lớn hơn tôi tưởng tượng. Thế nhưng, tôi ấn tượng bởi những điểm tương đồng kỳ lạ giữa mình và bố. Ngoài khuôn mặt, ông ấy là người vui vẻ và đôi khi còn trêu đùa đoàn tùy tùng của mình, tôi cũng có tính cách như vậy. Điều đó làm tôi vô cùng ngạc nhiên về cách mình đã thừa hưởng những đặc điểm nhất định về người cha tôi chưa từng gặp trước đó.
Trong vài năm tiếp theo, tôi đã gặp cha mình thêm 2 lần nữa. Tất cả đều diễn ra trong bữa ăn trưa tại một nhà hàng thuộc khách sạn. Cha và tôi luôn chào hỏi nhau với những nụ hôn trang trọng ở trên cả 2 má. Sau đó, cha sẽ hỏi thăm tôi những câu thông thường: Con quan tâm đến điều gì? Con đi học thế nào? Học đại học ra sao?
Tôi nói với bố rằng tôi muốn trở thành một luật sư và ông ấy đã khen tôi vì điều này. Nhưng điều thực sự làm tôi thích thú là lời nhận xét bất ngờ rằng tôi trông giống với con gái lớn của ông ấy. Điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ rằng tôi có một chị gái ở xa.
Mỗi khi cuộc gặp mặt sắp kết thúc, tôi sẽ luôn chào hỏi lấy lệ: "Khi nào bố con mình có thể gặp lại nhau?".
Thế nhưng, ông ấy luôn thận trọng, không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn hay đề cập đến lần gặp sau. Điều đó có nghĩa là tôi không bao giờ biết khi nào sẽ là cuộc hội ngộ cuối cùng. Tôi vẫn giữ liên lạc với bố, nhưng không tiếp cận trực tiếp ông, mà thông qua Dato' Michael - mối liên lạc duy nhất. Tôi đã gửi email cho Dato' Michael để hỏi khi nào bố sẽ tới London - nơi ông sở hữu một nơi cư trú trong thành phố và thường xuyên bí mật tới đó.
Mỗi lần tôi về thăm gia đình nhà ngoại ở Philippines và nói với Dato' Michael về kế hoạch tới Malaysia, ông luôn phản hồi rằng bố tôi đang ở London. Hóa ra, cuộc gặp thứ 3 của tôi và bố vào năm 2003 cũng là lần hội ngộ cuối cùng của chúng tôi.
Năm ngoái, tôi đã biết về sự ra đi của bố khi ai đó gửi cho tôi một tin nhắn qua mạng xã hội: "Xin chia buồn, Carla". Tôi đã tra cứu thông tin ở trên mạng và các bài báo đã xác nhận sự thật.
Tôi thực sự không biết mình cảm thấy thế nào. Tất nhiên, tôi có buồn. Dù ông ấy không phải người cha lý tưởng, tôi biết rằng tôi sẽ không ở đây nếu không nhờ ông ấy. Tôi không còn cơ hội liên lạc với bố và ông ấy cũng không thể gặp những đứa cháu của mình. Cha tôi cũng không thể biết rằng tôi đã không chọn nghề luật sư, mà theo đuổi ngành công tác xã hội.
Vào năm 2009, tôi đã đặt chân tới Kuantan - thủ phủ bang Pahang, nơi cha tôi là Quốc vương. Tôi đã viết cho cha một lá thư và tới Istana (cung điện) để gửi. Tất nhiên tôi biết, là một đứa con ngoài giá thú của Quốc vương, tôi sẽ không bao giờ có thể vào được bên trong. Tôi chuyển lá thư cho người lính gác, có lẽ anh ta nghĩ rằng đó chỉ là thư của người hâm mộ dành cho người cai trị.
Ngày đó tại Istana, tôi biết rằng mình đã tới gần nhất có thể với người đàn ông mà tôi gọi là cha.
Theo Diệp Lục (Trí Thức Trẻ)