Năm 2020, thời tiết tháng Năm đã bắt đầu oi bức tại ngôi làng hẻo lánh ở Giang Tây, Trung Quốc, vào một buổi chiều bình thường, trên đường phố chỉ có lác đác vài bóng người bỗng xuất hiện một chiếc xe cảnh sát. Ai trong làng cũng tò mò dõi theo vì không hiểu tại sao chiếc xe này lại đột nhiên xuất hiện ở đây..
Một lúc sau, chiếc xe dừng trước sân nhỏ tại ngôi nhà của Vương Đào, một giáo viên mầm non có tiếng gương mẫu ở địa phương.
Lúc này, Vương Đào vừa kết thúc một ngày làm việc và đang rửa rau bên bể nước, chuẩn bị bữa tối cho gia đình, mẹ chồng Vương Đào thấy cảnh sát thì hoảng hốt, nhưng Vương Đào hết sức bình tĩnh.
Sau khi cảnh sát đi quanh sân, họ nhìn thấy Vương Đào đang rửa rau thì tiến lại và nói: "Xin chào, tôi là cảnh sát. Tôi cần hỏi cô vài điều. Hãy hợp tác với công việc của chúng tôi và đi cùng chúng tôi."
Vương Đào quay sang nói với mẹ: "Không sao đâu mẹ, họ đến tìm con. Nhưng con... có thể không về”.
Tiếp đó, Vương Đào tra tay vào còng rồi đi theo cảnh sát.
Bà mẹ chồng liên tục hỏi cảnh sát: "Tại sao ông lại bắt con dâu tôi đi? Tại sao?"
Việc Vương Đào bị cảnh sát đưa đi nhanh chóng lan truyền khắp làng. Không ai hiểu vì sao, một người phụ nữ tốt bụng, hiếu thảo như Vương Đào lại bị cảnh sát bắt.
Lúc này chồng và con của Vương Đào vẫn đang làm việc ở Phúc Kiến, mẹ chồng của Vương Đào chưa kịp báo cho con trai thì cảnh sát đã gọi điện thoại cho anh.
"Xin chào, anh có phải là người nhà của Vương Đào không? Vợ anh bị tình nghi thuộc nhóm buôn người đã bỏ trốn. Mời anh đến đồn cảnh sát. Chúng tôi có một số câu hỏi dành cho anh."
Buôn người? vượt ngục? Khi nghe hai chữ này gắn liền với người vợ tài đức vẹn toàn, Vương Phong Quốc không thể tin được rằng mình và cô ta đã quen nhau 27 năm.
Lúc đầu, hai cha con nghĩ rằng đó là một kiểu lừa đảo trực tuyến mới. Tuy nhiên khi mẹ của Vương Phong Quốc gọi điện, họ chỉ có thể tin rằng đó là một cuộc gọi của cảnh sát thực sự và Vương Đào có thể đúng là là một tội phạm.
Sáng hôm sau có mặt ở nhà, chưa kịp nghỉ ngơi, hai cha con đã đến đồn cảnh sát.
Vị cảnh sát lấy ảnh của Vương Đào ra và hỏi Vương Quốc Phong: "Anh có biết vợ anh là một tội phạm nguy hiểm không?". Vương Quốc Phong lo lắng lắc đầu: "Tôi biết cô ấy đã 27 năm, tôi tin rằng cô ấy không phải loại người như vậy".
Cảnh sát lại lấy ra một bức ảnh của Vương Đào ngày trẻ và hỏi tiếp: "Đây có phải là vợ của anh không?".
Vương Phong Quốc nhìn thật kỹ rồi chậm rãi gật đầu. Lúc này, cảnh sát mới nói với Vương Quốc Phong sự thật khiến anh chết lặng.
Cảnh sát nói với Vương Phong Quốc rằng vợ anh ta đã bị bắt vì tội buôn người 27 năm trước, nhưng chỉ sau hai năm ngồi tù, cô ấy đã trốn thoát. Tên thật của cô ấy không phải là Vương Đào, mà là Ngô Duyên Mẫn.
Vương Phong Quốc lo lắng lắc đầu và hỏi cảnh sát, "Tôi đã biết cô ấy hơn 20 năm, và tôi tin rằng cô ấy không phải loại người như vậy".
Vương Phong Quốc không bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ mà anh đã ngủ cùng hơn 20 năm hóa ra lại là tội phạm.
Sau đó, khi Vương Phong Quốc gặp lại vợ mình thì cô ta đã phải mặc đồng phục tù nhân và bị ngăn cách bởi một hàng rào sắt.
Khuôn mặt của Vương Đào không còn nụ cười như xưa, chỉ trong vài ngày, cô ta có vẻ đã già đi rất nhiều.
Trước khi có thể nói chuyện, Vương Phong Quốc ngay lập tức hiểu ra rất nhiều điều khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt im lặng của vợ mình, 27 năm quá khứ đầy cát bụi bống chốc quay về.
Gần 30 năm trước, Vương Quốc Phong là một thợ xây nghèo, không ai muốn kết hôn cùng. Vương thậm chí đã nghĩ đến việc cô đơn cả đời. Nhưng bất ngờ, người mai mối đến gặp anh và nói rằng có một cô gái đến từ Quý Châu rất tốt. Cô ấy muốn làm quen với anh.
Hai người gặp nhau, Vương nhanh chóng trúng tiếng sét ái tình bởi nụ cười thân thiện của cô gái trẻ. Đặc biệt, Vương Đào không yêu cầu Quốc Phong đưa nhiều sính lễ. Vì vậy, cặp đôi sớm đến với nhau, chìm đắm trong hạnh phúc.
Vì Vương Đào nói rằng chứng minh thư của cô bị mất nên hai người không đi đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức tiệc cưới. Ở thời điểm đó, chỉ cần hai người tổ chức tiệc, những người xung quanh sẽ đồng ý rằng họ đã kết hôn, và họ không quan tâm đến việc họ có giấy đăng ký hay không.
Sau khi kết hôn, Vương Đào giống như trước khi kết hôn, cô ấy giản dị, tốt bụng và siêng năng, mỗi khi mẹ chồng nhắc đến cô ấy, bà đều hết lời khen ngợi.
Ngoài ra, Vương Đào cũng rất thân thiện với hàng xóm, nếu hàng xóm cần sự giúp đỡ, cô ấy sẽ giúp đỡ người khác mà không cần nói một lời hay yêu cầu bất cứ điều gì đáp lại.
Ở nhà, Vương Đào không chỉ quán xuyến các công việc gia đình lớn nhỏ ở nhà mà còn giúp chồng và chồng những công việc đồng áng khi cô đi vắng.
Năm thứ 2 chung sống, Vương Đào sinh con trai. Quốc Phong động viên vợ đi làm lại chứng minh thư để khai sinh cho con nhưng cô lấy cớ trốn tránh. Cuối cùng, Vương Quốc Phong phải khai sinh cho con nhờ một người họ hàng.
Sau đó chính sách quốc gia thay đổi, văn phòng kế hoạch hóa gia đình dần ngừng hỏi về các giấy tờ cá nhân nên hai vợ chồng không còn bận tâm đến chứng minh thư nữa.
Sau khi đứa trẻ được sinh ra, Vương Đào không có nhiều thời gian đi làm nữa mà về cơ bản ở nhà nuôi dạy con cái.
Khi con trai Vương Đào được 6,7 tuổi, hai vợ chồng nhìn căn nhà cũ dột nát, lại nghĩ đến tương lai của con nên quyết định gửi con cho ông bà nội, lên thành phố làm việc ở công trường.
Tại nơi làm việc, trong khi các phụ nữ khác chọn việc nhẹ nhàng như nấu ăn thì Vương Đào đi bốc vác xi măng để nhận được lương cao. Vương Quốc Phong thấy vợ vất vả, nhiều lần khuyên cô nên về quê nhưng Vương Đào không đồng ý.
Mỗi lần Vương Quốc Phong nhìn thấy cơ thể vợ nổi nhiều nốt đỏ vì thời tiết quá nóng, anh cảm thấy rất đau khổ. Sự quyết tâm của vợ khiến anh càng cảm động và tự hứa sẽ trân trọng, yêu thương người vợ ấy suốt đời.
Chỉ trong vài năm, Vương Quốc Phong và Vương Đào đã tiết kiệm được một khoản tiền trở về quê hương xây dựng căn nhà 3 tầng. Sau đó, họ lại tiếp tục rời quê để mưu sinh.
Điều kiện kinh tế của gia đình đang dần được cải thiện, mức sống cũng dần được nâng cao. Bốn năm sau, đứa trẻ đã lớn thành thiếu niên, ông bà cũng đã lớn tuổi, không đủ khả năng trông nom đứa trẻ.
Vì vậy, Vương Đào đã xin nghỉ việc ở thành phố và trở về quê hương để làm một công việc bồi bàn ở một thị trấn gần làng, vừa nuôi con vừa làm việc.
Khi con trai lấy vợ, sinh con, Vương Đào mới nghỉ việc kiếm tiền, tập trung chăm cháu ở nhà. Sự ra đời của cháu trai khiến Vương Đào rất phấn khởi, vì cả con trai và con dâu đều đi làm bên ngoài nên Vương Đào đã nghỉ làm bồi bàn và tập trung nuôi cháu ở nhà.
Vốn là người hoạt bát, thân thiện, Vương Đào không chỉ chăm cháu nội tốt mà còn được rất nhiều trẻ em trong làng yêu quý. Điều này đã thu hút sự chú ý của hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Năm đó, một giáo viên trong trường xin nghỉ việc. Nhà trường không có người thay thế nên hiệu trưởng đã đến gặp và mời Vương Đào làm giáo viên.
Vương Đào nghĩ rằng, công việc này có thể đồng hành cùng cháu mình mọi lúc và lại kiếm được tiền tiêu vặt nên đồng ý. Từ đó, cô trở thành giáo viên mầm non, được rất nhiều người tôn trọng và yêu quý.
Vương Đào sống yên ổn nhiều năm như vậy, không có ai phát hiện ra thân phận của Vương Đào, điều này chỉ có một lý giải.
Bởi vì Vương Đào là kẻ trốn truy nã, nếu muốn sống một cuộc sống an toàn và bình yên, cô ta không được dễ dàng tiết lộ thông tin về thẻ căn cước của mình. Vì vậy Vương Đào đã đổi tên và tự mình đến Giang Tây.
Thời đó, việc xác minh thông tin danh tính chưa chặt chẽ như ngày nay, vì vậy mọi người vẫn có thể đi đường dài mà không cần dùng đến CMND.
Sau khi Vương Đào gặp Vương Quốc Phong, cô ta đã nói dối rằng CMND của mình đã bị mất, và việc xin CMND ở một nơi khác là rất phiền phức vào thời điểm đó. Quốc Phong cũng không nghi ngờ gì vì nghĩ rằng không có nhiều nơi để sử dụng chứng minh thư nên mọi việc cứ thế chìm vào quên lãng.
Năm 2020, nhà nước thực hiện cuộc điều tra dân số. Khi cán bộ điều tra đến nhà, Vương Đào nói rằng chứng minh nhân dân của cô bị mất từ lâu, hộ khẩu ở quê của cô cũng đã bị hủy, cô không thể làm giấy tờ mới. Các điều tra viên lúc đó không nghi ngờ gì, chỉ đơn giản ghi lại thông tin. Không ngờ sau đó, các cảnh sát điều tra phát hiện thông tin nhận dạng của Vương Đào rất giống với Ngô Duyên Mẫn, một kẻ trốn tù gần 30 năm trước.
Sau một loạt so sánh, cảnh sát xác nhận rằng Vương Đào chính là Ngô Duyên Mẫn.
Vì vậy, ngày 19/5/2021, cảnh sát đã đến nơi ở của Vương Đào và bắt giữ cô. Với bản án cũ và hình phạt cho tội trốn tù, Vương Đào bị tòa kết án 14 năm tù. Người tù trốn nã năm nào khi thấy cảnh sát vẫn rất bình tĩnh như thể cô ấy biết rằng một ngày như vậy sẽ đến với mình.
Lật lại vụ án năm xưa, khi Vương Đào còn trẻ, cô ta đã lừa hai cô gái trẻ khác vào núi và sau đó bán cho bọn buôn người. Cô bị bắt vì phạm tội bắt cóc và buôn bán phụ nữ, và bị tòa án tuyên phạt mười năm tù.
Sau khi bị bắt, Vương Đào liên tục nhấn mạnh rằng cô đã bị lừa và cô không biết rằng hành động của mình là một tội ác. Còn hai cô gái kia dù đã bị bán nhưng đều đã có những cuộc sống hạnh phúc. Nhưng bất chấp sự ngụy biện của cô, những bằng chứng về việc cô bắt cóc và buôn bán phụ nữ vẫn được công nhận bởi phía tòa án.
Về phần Vương Quốc Phong, anh hiểu rằng, Vương Đào đã phạm lỗi và cô cần trả giá cho lỗi lầm của mình. Nhưng dù sao, họ vẫn là một gia đình.
Vì vậy, khi Vương Đào đi chấp hành án, Vương Quốc Phong thường đưa các con đến thăm và hứa với Vương Đào: “Anh và con sẽ đợi em trở về”.
Quốc Phong cũng dạy các con phải luôn sống tốt. Bởi vì, con người luôn phải trả giá cho những hành động sai lầm của mình trong cuộc đời, công lý có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến.
QT (Nguoiduatin.vn)