Con trai tôi yêu một cô gái tỉnh lẻ đã 2 năm. Tôi không ưng ý lắm, nhưng nó thuyết phục mãi, còn thề thốt không thể yêu ai khác. Rồi cô ấy là người con gái tuyệt vời, mẹ không chấp nhận sau này sẽ ân hận.
Cuối cùng, tôi cùng phải đồng ý cho chúng nó cưới nhau. Cả gia đình lặn lội về quê thăm nhà con dâu trước để hỏi thủ tục ăn hỏi theo ý nhà gái cho phải phép. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy thật may mắn vì từ chối nói chuyện qua điện thoại cho gọn nhẹ. Không đi 200 km về nhà người ta thì làm sao biết bản chất của nàng dâu tương lai.
Sau khi hỏi han, quà cáp rồi bàn chuyện đại sự. Vợ chồng tôi và con trai lên đường về quê. Mới đi được 1km thì xe hỏng. Xuống quán nước bên đường ngồi đợi sửa xe. Tôi nói chuyện với mấy bà cụ ở đấy mới choáng váng. Hóa ra con dâu tôi có một quá khứ đáng sợ.
Năm 21 tuổi đã yêu đương rồi chửa hoang, vác bụng bầu từ đại học về nhà đòi sinh con. Bố mẹ không đồng ý nên bắt bỏ đứa bé đi bằng được. Nó nhất quyết giữ con, nhưng không may bị thủy đậu, nên đứa bé mới không ra đời.
Đến khi cô gái ấy 27 tuổi, cưới được một anh chàng ở xa. Vừa về ăn cái Tết đầu tiên anh ta đã bị tai nạn qua đời.
Gái nạ dòng bình thường đã khó lấy chồng. Con trai tôi là người thành phố, cao ráo lại có nghề nghiệp tử tế. Nó vơ đâu chả được vợ. Không hiểu nó có biết chuyện cũ của người yêu không?
Tôi và con trai cãi nhau suốt chặng đường về. Sau khi nghe tôi kể ra quá khứ tồi tệ của cô ta, nó tức giận rồi vùng vằng bảo tôi lắm chuyện. Hàng xóm ghen ăn tức ở, thấy người ta đã khổ còn buôn chuyện nói xấu. Nực cười hơn, con trai tôi bảo: "Yêu nhau chỉ cần biết hiện tại, cần gì quan trọng chuyện đã qua".
Con trai tôi bảo nó mất hơn một năm mới cưa đổ được cô gái này. Cũng chỉ vì cô ấy mặc cảm chuyện quá khứ. Nó thấy cô ấy tử tế, tốt bụng, giỏi giang lại xinh đẹp. Chẳng lẽ vì những chuyện kém may mắn khi còn trẻ mà mãi mãi phải sống độc thân. Thế tôi mới bực, tuyên bố luôn là nó thích cưới thì tự tổ chức, ra ngoài mà ở cùng nhau.
Không ngờ chúng nó làm thật. Hai đứa đăng ký kết hôn rồi thuê nhà ở. Bây giờ nghe nói cô ta đã mang bầu được 2 tháng. Chúng nó không cần tổ chức đám cưới, không cần biết cảm xúc của bố mẹ, không giải thích, không xin lỗi.
Ông nhà tôi quay sang trách tôi, bảo tôi nên bỏ qua. Dù tôi có ý kiến gì cũng không có tác dụng. Trái lại, thiếu một đám cưới ra mắt họ hàng, con trai tôi sẽ thiệt thòi. Nhưng tôi khó nghĩ quá. Chấp nhận cô con dâu ấy, liệu chúng tôi có sống nổi với miệng lưỡi thiên hạ khi bí mật tày trời bị phanh phui không. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ càng đồn xa hơn.
Theo Lệ Thủy (Helino)