Tôi hóng hớt đọc chỗ nọ chỗ kia thì thấy nhiều chị em sinh đẻ xong chỉ lo một nỗi chuyện "yêu" không còn như ngày xưa. Đặc biệt với các chị em sinh thường, nỗi lo chồng vì chán cơm mà đi tìm phở không phải của ít người.
Ấy thế mà ở nhà tôi thì ngược lại. Vợ chồng tôi lấy nhau đến nay cũng sắp được 2 năm, hoàng tử nhỏ cũng được gần 6 tháng. Chẳng biết ở nhà khác thế nào chứ thằng cu được 6 tháng thì cũng là nửa năm tôi bị vợ cho "ra rìa".
Chúng tôi quen nhau trong một lần tình cờ trò chuyện trên mạng. Ban đầu tôi cũng chỉ thấy bức ảnh cô ấy trong lễ tốt nghiệp xinh xinh nên làm quen chơi, chẳng ngờ sau thành đôi, nên duyên vợ chồng thật.
Vợ tôi không trắng trẻo nhưng được cái trời phú cho vóc dáng căng tràn vòng nào ra vòng nấy. Thế nhưng vì không phải kiểu người ăn diện nên thú thật đến khi cưới về tôi mới được khám phá "kỳ quan" ấy. Cô ấy là mẫu người rất đơn giản, áo quần luôn gọn gàng tươm tất, sáng ra cũng chỉ cần đánh chút son là lên đường đi làm.
Ngày chửa cu Bo, chẳng hiểu sao vợ tôi tăng cân chóng mặt. Mấy tháng đầu cô ấy nghén, nôn oẹ suốt ngày nên cân hầu như không nhúc nhích. Vậy mà có mấy tháng sau thôi, tôi cảm giác nhiều lúc vợ mình như sắp nứt cả thịt. Tôi cũng động viên vợ cố vì con, sau này đẻ xong giảm cân lại đẹp như xưa. Nhìn ánh mắt cô ấy ngó xuống cái kim cân đang chỉ qua con số 70, tôi biết cô ấy cũng hoang mang lắm.
Rồi cu Bo cũng ra đời khoẻ mạnh. Vợ chồng tôi đón thành viên mới của gia đình trong tâm trạng vô cùng hạnh phúc và háo hức. Có con quả là trải nghiệm khó quên nhất trong đời mỗi con người. Thế nhưng từ khi cu cậu ra đời, cũng là lúc tôi bị cho ra rìa vì một lý do khó hiểu.
Hồi ấy cu Bo hay quấy đêm, công việc của tôi lại khá vất, đặc biệt thường phải làm việc cả đêm nên vợ đã "đặc cách" cho tôi sang ngủ bên phòng đọc sách. Cô ấy bảo cả nhà giờ chỉ có tôi đi làm, mọi chi tiêu sinh hoạt trông cả vào đồng lương ấy nên tôi phải cố gắng, cô ấy có thể chăm con được.
Thấy vợ nghĩ vậy cho mình, tôi cảm động lắm, dặn lòng phải cố gắng kiếm tiền để lo cho hai mẹ con cuộc sống sung túc. Thế nhưng 1 tuần, 2 tuần rồi 3 tuần, vợ tôi vẫn ở vậy cùng phòng với con, đêm không thèm sang thăm chồng tới một lúc.
Nhiều lúc nhớ hơi vợ, thèm được ôm vợ ngủ, tôi chủ động gợi ý thì vợ lại gạt đi vì sợ để con một mình nhỡ làm sao. Vài lần đang cao hứng lại bị từ chối như vậy, tôi đâm ra vừa chán vừa tự ái. Nghe phong phanh mấy bà tám chỗ công ty nói phụ nữ sau sinh thường phải mất một thời gian mới có thể hồi phục được, tôi lại dặn lòng phải thông cảm với vợ.
Đàn ông đàn ang ở cái tuổi sung sức này mà bị "ăn chay" tới vài tháng trời, tôi bứt rứt lắm. Thú thật không phải tôi chưa từng nhận được lời mời "đi tranh thủ" với mấy cậu chiến hữu. Nhưng tôi biết mình cần trân trọng sự hy sinh của vợ cho gia đình, đâu phải không có cách gì để tự mình "xả" nỗi bứt rứt ấy.
Tôi cũng dần quen với việc vợ chồng ở chung nhà mà ngủ riêng phòng. Qua đợt công việc rảnh rang, đợt này tôi lại bù đầu vào cày cả đêm cho kịp tiến độ.
Đêm hôm đó, chẳng hiểu sao ngồi làm mà thấy nhớ vợ vô cùng. Tôi gạt sĩ diện lại mò sang phòng vợ thì chết đứng khi nghe thấy tiếng thở hổn hển rất nhỏ phát ra từ trong phòng.
Đoán già đoán non mãi không biết là tiếng gì, tôi đẩy cửa bước vào để xoá tan mọi nghi ngờ thì bỗng thấy vợ trong tư thế lạ. Cô ấy hai tay cầm hai chai nước, bụng thì đeo cái gì đó rung rung, người đầy mồ hôi nhễ nhại.
"Em làm gì mà giờ này chưa ngủ đi?"
"Sao anh lại sang đây. Em ... Em đã bảo khi nào sẵn sàng em sẽ tự nguyện. Anh sang đây làm gì?"
"Anh nhớ vợ, thèm ôm vợ nên sang thôi".
Nghe thấy câu nói của tôi, vợ liền trùng xuống. Cô ấy đặt hai chai nước xuống, lau mồ hôi trên người rồi lí nhí nói lời xin lỗi.
"Em là vợ của anh, sao phải xin lỗi như thế. Nói anh nghe em làm gì giữa đêm mà mồ hôi mồ kê toát ra như tắm thế kia. Con ngủ rồi em không tranh thủ ngủ đi?"
"Em ... em tập thể dục. Em đã tập mấy tháng nay rồi mà chẳng hiểu sao nó vẫn chẳng ngót đi là mấy".
Nói rồi vợ tôi đưa tay chỉ vào bụng. Đúng là lâu rồi tôi không để ý đến cơ thể vợ như trước. Từ ngày sinh xong, cô ấy hay mặc bộ ở nhà rộng thùng thình nên tôi cũng chẳng nhận ra.
"Em bầu bí tới 9 tháng liền, nay mới sinh xong 6 tháng cơ thể sao đã về nhanh thế được. Hơn nữa em còn đang cho con bú, có gì phải vội chứ. Anh nghĩ em cứ làm bạn với đống mỡ kia tạm đi, cũng đáng yêu mà", tôi cười cười đùa vợ.
"Đấy, đến anh cũng chê em, cũng chán em rồi. Như thế làm sao em còn tự tin đứng trước anh. Cả nửa năm rồi mà cân nặng vẫn chẳng giảm được mấy, bụng thì bèo nhèo lại còn vết rạn..."
Thấy vợ miệng nói mà mắt đã ngân ngấn lệ, tôi liền đi tới ôm cô ấy vào lòng.
"Trời ạ, hoá ra đây là lý do suốt thời gian qua em bắt anh "ăn chay", tránh né anh sao. Béo có cái đẹp của béo, rạn có cái đẹp của rạn. Nếu không có cái bụng này thì làm sao có cu Bo đáng yêu thế kia."
Thế là sau đến cả nửa năm bị vợ cho "ra rìa", tôi đã chính thức được trở lại vị trí xưa kia. Hôm ấy vợ chồng tôi đã có một đêm thật khó quên. Lắm lúc nghĩ lại tôi vẫn thấy vừa buồn cười vừa thương. Ai mà ngờ được chỉ vì chuyện cỏn con thành ra vợ chồng ngủ riêng cả mấy tháng.
Theo Trung Quân (Khampha.vn)