Tôi vô cùng chán nản, mệt mỏi khi nghĩ về cuộc sống hiện tại với người vợ ích kỷ, nhỏ nhen, chấp nhặt từng lời mẹ chồng. Tôi là người chồng chẳng có gì đáng chê trách, đi làm về nhà phụ vợ chăm con, cơm nước, tiền làm ra không phung phí, không rượu chè, bài bạc, gái gú. Nhưng với vợ tôi, hình như vậy là chưa đủ. Trước đây, vợ tôi cũng không đến nỗi tệ. Cô ấy không quá xinh đẹp nhưng sáng sủa, thông minh và quảng đại, rất được bạn bè, đồng nghiệp cũng như sếp yêu quý. Cô ấy rất biết cách kiếm tiền, sống thảnh thơi, vui vẻ và hài hước. Khi mới về làm dâu, cả nhà tôi đều yêu mến cô ấy vì sự hài hước, tinh tế, quan tâm đến từng người, các cháu đều suốt ngày vây quanh chơi cùng cô ấy.
Mọi việc trở nên tồi tệ dần khi vợ tôi sinh con đầu lòng. Qua 6 tháng, cô ấy trở lại đi làm, mẹ tôi đã sốt sắng tới phụ trông bé chứ thuê người thì không an tâm. Mâu thuẫn giữa mẹ và vợ ngày một lớn. Đáng lý vợ thương tôi và con thì nhịn nhục một chút, đây cô ấy không vừa. Mẹ đã một đời vất vả nuôi tôi và các chị nên khi thấy tôi vất vả phụ vợ, mẹ tỏ vẻ khó chịu và nói cô ấy không có tư cách làm mẹ. Cô ấy cãi lại rằng sao có thể nói với cô ấy vậy, khi một tay chăm con từ đỏ hỏn tới giờ, phụ được chút mà nói độc ác thế sao. Mẹ tôi thấy con dâu chăm con không khéo như các chị nên so sánh và chê bai, thì vợ cũng hằn học, tức giận kiếm chuyện với tôi.
Tôi thấy mẹ vất vả mà vợ không ghi nhận nên bênh mẹ, khi mẹ mắng chửi vợ, tôi cũng hùa theo nói cho cô ấy thay đổi. Nhưng vợ tôi chẳng tốt lên mà ngày càng tệ đi. Cô ấy thay đổi chóng mặt, nói sẽ nghỉ việc chăm con, không cần mẹ tôi phụ giúp nữa. Rồi cô ấy làm thật và đuổi khéo mẹ về quê. Tết nhất, lúc mọi gia đình vui vẻ, tôi đau đầu khi nghe vợ nói những lúc không có tôi là mẹ và chị chồng kiếm chuyện dằn mặt cô ấy. Tôi không tin, cô ấy luôn có ý nghĩ mẹ chồng và gia đình chồng độc ác với cô ấy. Tôi rất mệt mỏi.
Đỉnh điểm là cuộc cãi vã tay đôi của vợ và mẹ tôi. Trước đây khi mẹ tôi mắng, cô ấy chỉ im lặng, tôi rất bực nên cũng mắng vợ cùng mẹ. Vậy mà cô ấy âm thầm lấy máy ra quay và nói sẽ đơn phương ly hôn tôi. Vợ nói chúng tôi không có tư cách chửi cô ấy mất dạy, không có giáo dục. Mẹ tôi chửi là nhà tôi vô phúc mới rước thứ con dâu như vậy, thì giờ cô ấy sẽ đi, để lại "phước đức" cho nhà tôi. Lúc đó tôi có chút hối hận, có lẽ mẹ con tôi hơi nặng lời với cô ấy nên tôi bỏ ra ngoài. Còn mẹ tôi gọi cho ba mẹ cô ấy để kể tội. Có lẽ mẹ tôi cũng làm hơi quá. Sau đó, mẹ tôi xin lỗi cô ấy, tôi cũng xin lỗi vợ và nói vợ thông cảm cho mẹ, mẹ già rồi có sống mãi cùng đâu, nhường mẹ một chút. Bố mẹ vợ cũng tới xin lỗi mẹ tôi và khuyên vợ nhịn vì con.
Tôi cứ nghĩ cuộc sống sẽ tốt đẹp như xưa nhưng vợ tôi không còn như xưa nữa. Nói chung ngoài khoản ích kỷ với mẹ chồng, vợ tôi không phải tệ. Cô ấy vừa ở nhà chăm con, vừa nhận việc về làm, thu nhập có khi cao gấp mấy lần tôi. Có năm tôi thất nghiệp, mình vợ vẫn gồng gánh được, không than phiền nửa lời, lo thu vén chăm con, mua sắm nhà cửa. Cô ấy là người lạc quan. Giờ cô ấy chỉ dịp lễ mới gọi điện về hỏi thăm mẹ và chị qua loa, không quà cáp cho các cháu. Tôi cũng hơi buồn. Cô ấy đang có bầu đứa thứ 2 nhưng tâm trạng rất bất ổn, luôn mang chuyện xưa ra tra tấn tôi, nói mẹ tôi độc ác. Tôi muốn phát điên lên. Nhiều hôm nhìn cô ấy gầy gò ngồi ngoài ban công, đôi mắt ráo hoảnh, vô hồn, tôi cũng xót. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng vô hồn, không còn chút yêu thương. Tôi thấy chán nản vô cùng. Tại sao cô ấy không hiểu và mọi chuyện qua thì cho qua mà cứ phải vậy. Biết là mang thai thì tâm trạng có thể thất thường nhưng như vậy thì quá đáng lắm.
Theo Quốc (VnExpress.net)