Vợ chồng tôi yêu nhau từ những ngày còn học đại học, tính ra có lẽ cũng phải ngót nghét 7 năm. Ngày đó chuyện tình của chúng tôi chẳng phải cổ tích hay có gì quá đặc biệt. Nhưng thời gian ở cạnh nhau dài như thế cũng đã đủ để trở thành lý do khiến không ít bạn bè ngưỡng mộ.
Những tưởng 7 năm yêu nhau đã nếm đủ mọi sóng gió rồi nhưng không phải, đó chỉ là bắt đầu. Khi chúng tôi xin phép gia đình 2 bên được kết hôn thì tôi bị bố mẹ anh phản đối kịch liệt, ông bà cho rằng không môn đăng hộ đối, rằng tôi là đũa mốc mà dám chòi mâm son. Tuy nhiên, anh đã chấp nhận bị gia đình từ mặt để cưới tôi. Tôi đã tự hứa với mình rằng sẽ quyết tâm trở thành người vợ, người mẹ tốt nhất trên đời này.
Thế nhưng chẳng có cái gì là mãi mãi, tình yêu của anh dành cho tôi cũng vậy...
Giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện khoảng cách là từ gần 2 năm trước, khi đó anh mới chuyển việc và tôi vừa sinh con thứ 2 xong. Người ngoài đều nghĩ chúng tôi vẫn là một gia hạnh phúc nhưng thực tế thì cả hai chẳng còn mặn mà gì với nhau.
Anh ít chia sẻ với tôi suy nghĩ hay công việc của mình, còn tôi cũng không hề nghĩ tới anh mỗi khi cần tâm sự. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng những áp lực từ môi trường làm việc mới và nỗi lo cơm áo gạo tiền đã khiến chúng tôi thành ra như vậy. Chỉ cần tôi cố gắng đợi một vài năm nữa, các con lớn hơn, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Thế nhưng mọi việc đến thật bất ngờ.
Cách đây 1 tháng, chồng tôi có chuyến đi công tác tận miền nam khoảng 2 tuần. Lúc anh trở về nhà, linh tính của người phụ nữ mách bảo với tôi rằng anh đã có gì đó thay đổi. Và rồi anh nói rằng anh có người phụ nữ khác, họ đã vượt quá giới hạn trong chuyến công tác vừa rồi.
Khỏi phải nói rằng tôi đã choáng váng thế nào. Bởi từ trước đến nay tôi vẫn luôn đinh ninh rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi vẫn sẽ cứ sống cạnh nhau như thế để giữ trọn mái ấm gia đình cho các con. Tuyệt nhiên, chưa một giây phút nào tôi nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn. Thế nhưng những lời chồng đang đã kéo tôi về với thực tại:
- Anh biết việc mình làm là sai nhưng lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là yêu, biết rằng từ trước đến nay với em và các con chỉ là trách nhiệm chứ không phải tình cảm. Cô ấy là đồng nghiệp ở công ty anh. Suốt thời gian vừa qua, cả 2 đã cố né tránh nhau để giữa nhà cửa yên ấm nhưng nếu cứ tiếp tục để tình cảm ấy ở trong bóng tối anh sẽ phát điên mất. Bây giờ anh không thể sống thiếu cô ấy rồi.
- Thế còn mẹ con em thì sao?
- Anh sẽ ra đi với 2 bàn tay trắng. Mọi thứ anh xin để lại cho em và 2 con, coi như kiếp này anh nợ em, anh chắc chắn sẽ trả hết ở kiếp sau.
- Anh nghĩ em và các con chỉ cần những thứ đó thôi sao? Cái em cần là 1 người chồng yêu thương vợ, cái các con cần là 1 ông bố biết chăm lo cho con cái. Chẳng lẽ đơn giản như thế mà anh không hiểu sao?
- Anh xin lỗi, anh không thể...
Nói xong, chồng tôi xách vali rời khỏi nhà ngay lúc đó, khi đã nửa đêm, khi mà các con tôi vẫn đang chìm trong giấc ngủ yên bình. Chúng nào đâu có biết rằng ngày mai, chúng sẽ chẳng con được sống cùng bố nữa. Còn tôi thì sốc đến mức không thể khóc được. Đến khi anh rời đi rồi, chỉ còn lại một mình giữa phòng khách trống trải, tôi mới bật khóc nức nở.
Kể từ lúc chồng rời đi đến bây giờ đã là tròn 1 tháng rồi nhưng tôi vẫn luôn thức chờ cửa mỗi ngày. Thỉnh thoảng tôi lại tìm đến điện thoại trong vô thức vì sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn hay cuộc gọi của anh. Tuy nhiên anh như hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của mẹ con tôi.
Mới đây, đồng nghiệp của anh nói với tôi rằng anh đã xin nghỉ việc. Chẳng lẽ anh đã nói đúng? Rằng chúng tôi ở cạnh nhau lâu như vậy là do sự cảm mến lúc ban đầu và cảm giác thân thuộc chứ không phải là tình yêu đích thực. Thế nên đến bây giờ, khi gặp đúng người, anh mới nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con tôi để đi theo người ta?
Theo Miss Tơ (Helino)