Cả năm đi làm đằng đẵng, công việc bận rộn, áp lực cuộc sống đè nặng vô tình cuốn đi thì không sao nhưng cứ đến dịp năm hết Tết đến, nghĩ về bố mẹ, tôi lại chạnh lòng xót thương.
Tôi thấy mình là đứa con trai vô dụng và bất hiếu với bố mẹ. Cảnh đi ở rể đã không chỉ là một nỗi khổ tâm với tôi mà còn khiến bố mẹ tôi cũng phải chịu bao thiệt thòi.
Cho đến giờ, tôi thực sự hối hận vì quyết định “nhất định phải bám trụ lại thành phố” của mình. Tốt nghiệp đại học ra trường, bố mẹ mong muốn tôi về quê, làm ở một cơ quan gần nhà, cưới cô vợ cùng quê, thông cảm cho nhau…
Thế nhưng lúc đó tính hiếu thắng, nhìn một vài người bạn bằng tuổi mình có nhà ở thành phố, tôi lại không đành lòng. Vậy là bất chấp cảnh là con một, tôi vẫn quyết tâm trụ lại thành phố này mong kiếm một cơ hội đổi đời.
Thế rồi tôi cũng có nhà Hà Nội, tìm được một công việc tốt… Tất cả những điều mà tôi có được đó đều từ… người vợ của tôi mà ra. Vợ tôi là tiểu thư con nhà khá giả ở thành phố. Bố mẹ vợ tôi đủ sức lo cho hai đứa một cuộc sống ấm no.
Ban đầu tôi cũng hơi ái ngại cảnh ở rể nhưng khi bố mẹ vợ mua cho chúng tôi một căn nhà riêng thì tôi thấy mình không việc gì phải nghĩ ngợi quá nhiều. Cuộc sống đâu phải dễ dàng gì, giờ có vợ, bố mẹ vợ lại giúp đỡ tại sao phải tự ái mà không nhận.
Vậy là, năm đầu tiên cưới nhau, vợ tôi có bầu… Cô ấy lấy lí do đó không về quê chồng. Kể từ ngày chúng tôi cưới, do công việc bận rộn quá nên vợ chồng tôi còn chưa về thăm nhà được mấy.
Tết năm ấy, tôi đón bố mẹ lên ăn Tết cùng mình. Nhưng chứng kiến cảnh vợ tôi mặt nặng mày nhẹ, ra vào khó chịu khi có “bố mẹ chồng quê mùa” lên ở cùng, bố mẹ tôi chạnh lòng, chỉ sau 2 ngày đã vội về. Từ lần đó, ông bà bảo sẽ không bao giờ lên nhà riêng của chúng tôi nữa.
Năm thứ 2, tôi muốn cả nhà cùng về thì vợ tôi kêu con còn nhỏ quá, đi lại xa xôi không tốt cho sức khỏe. Tôi dù muốn nhưng cũng không thể nằng nặc vác con về một mình được. Vậy là chỉ có mình tôi về thăm bố mẹ vào mồng 2 Tết. Không thấy con dâu với cháu về, bố mẹ tôi buồn lắm.
Năm thứ 3 thì vợ tôi kêu cô ấy ốm, mệt không đi được đường dài. Lại một lần nữa, cái Tết bố mẹ tôi không được chứng kiến cảnh con cháu quây quần bên nhau. Tôi biết bố mẹ tủi thân nhiều lắm nhưng chẳng biết làm thế nào khi mà vợ tôi là gái thành phố, mua nhà trên này cũng là ông bà ngoại cho tiền chứ bên nội không giúp được gì.
Cho đến năm nay, tôi một mực đòi cả nhà phải về quê ăn Tết thì vợ tôi lại quả quyết: “Năm nay em gái em đi lấy chồng, chỉ còn một mình bố mẹ em ăn Tết. Em không thể để ông bà thế được. Anh là đàn ông cũng nên hiểu cho phụ nữ, ai cũng muốn ăn Tết bên nhà ngoại. Bố mẹ vợ cũng cần phải có niềm vui chứ”.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình ích kỷ. Nhìn lại 4 năm là vợ chồng, đã có một Tết nào cô ấy về làm tròn bổn phận dâu con chưa? Hay năm nào vợ tôi cũng chỉ gói vào phong bì chục triệu, bảo tôi mang về còn cô ấy thì cả năm không có mặt.
Năm nay tôi thực sự giận, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa. Tôi đã nhịn suốt thời gian qua vì tôi nghĩ mình không muốn con phải chứng kiến cảnh ngày Tết bố mẹ giận nhau. Nhưng giờ tôi thấy mình nhịn đủ rồi.
Tôi lẳng lặng bế con, đưa về quê nội. Tôi xin nghỉ làm sớm để về. Tôi không biết, sau cái Tết này, chuyện vợ chồng tôi rồi sẽ ra sao… Nhưng tôi nhịn như thế đã là quá đủ rồi.
Theo Đức Bảo (Khampha.vn)