Vậy mà đến bây giờ, những tưởng chuyện cưới xin là chuyện sớm muộn, không ngờ mẹ người yêu lại nói rằng...
Người yêu tôi đi học đại học ở thành phố và sau đó đã ở lại đây làm việc. Tôi học cùng anh 4 năm đại học nhưng mãi khi ra trường chúng tôi mới nảy sinh tình cảm sau một lần họp lớp. Anh nói có tình cảm với tôi đã lâu nhưng vì sợ không xứng nên chưa mở lời.
Thật tình trước kia thời đại học tôi cũng đã cảm mến anh vì anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó nhưng lại có ý chí rất lớn. Sau khi ra trường, anh cũng thành công và nổi trội hơn chúng tôi. Vì vậy mà tôi đã đồng ý yêu anh.
Anh là một người rất chu đáo. Dù công việc bận rộn hay có những ngày phải đi tiếp khách cho cơ quan, anh đều tìm lý do để thoái thác vì sợ tôi phiền lòng và ghen tuông. Bố mẹ tôi cũng rất quý và trân trọng sự chân chất ở con người anh.
Dù chưa bao giờ phải suy nghĩ quá nhiều về anh nhưng càng ngày tôi càng nhận ra anh là một người quá nghe lời bố mẹ. Đối với người yêu tôi, bố mẹ là người đã cho anh một tương lai như ngày hôm nay vì vậy mà nhất nhất những gì bố mẹ nói thì dù đúng hay sai anh cũng chưa từng cãi lời.
Tình yêu của chúng tôi gặp trở ngại lớn nhất là bố mẹ anh. (Ảnh minh họa) |
Khi yêu nhau được 1 thời gian anh mới tâm sự với tôi rằng việc yêu tôi chính là điều duy nhất mà anh làm trái ý bố mẹ. Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì và chỉ nghĩ bố mẹ anh sợ tôi là gái thành phố, lấy tôi làm vợ thì tôi sẽ bắt nạt anh. Nhưng tất cả những điều ấy hoàn toàn không phải, ở quê anh đã được bố mẹ định sẵn đám cưới với một cô gái trong thôn. Nhiều lần bố mẹ giục cưới nhưng anh đều nói khi nào đến thời điểm anh sẽ về thưa chuyện với bố mẹ.
Tình yêu của chúng tôi gặp trở ngại lớn nhất là bố mẹ anh. Bố anh là người rất giữ chữ tín, vì vậy trong lòng bác đã quyết cô gái kia là con dâu. Lần đầu tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã phải tủi thân đến mức chạy vào nhà vệ sinh khóc một mình cho hết uất ức.
Hôm ấy bố mẹ anh biết anh dẫn người yêu về nên cũng gọi cô gái kia đến. Người yêu tôi vì nể mặt bố mẹ nên không tỏ thái độ với cô gái kia, còn bố mẹ anh thì liên tục gọi cô ấy là con dâu, xem tôi giống người vô hình nên tôi cảm thấy rất tổn thương.
Tôi đã nói với anh là hãy dứt khoát với bố mẹ nhưng anh chỉ dám nói nhẹ nhàng, mỗi lần thấy bố gắt qua điện thoại anh lại chẳng can đảm nói tiếp. Đúng ra thì anh sợ trái ý bố và không thể bảo vệ tôi. Tôi đã cảm thấy rất buồn và muốn chia tay. Nhưng lúc này tôi lại phát hiện mình mang thai, thế là lần thứ 2 về nhà, anh thông báo việc mang thai, tôi được 2 bác đồng ý cho kết hôn dù chẳng vui vẻ gì.
Tôi nghe những lời ấy từ miệng của mẹ người yêu nói ra mà điếng người. (Ảnh minh họa) |
Ngày nhà trai đến xin cưới và dự định cuối tháng sau sẽ tổ chức, tôi thấy bố mẹ anh cũng rất hời hợt và không coi trọng gia đình tôi. Còn bố mẹ tôi, biết con mang bầu trước nên cũng không để bụng quá nhiều, chỉ mong cho xuôi chèo mát mái. Chuyện của chúng tôi lúc ấy xem như đã ổn định thì tôi không may bị lưu thai sau một trận ốm sốt. Người yêu tôi vẫn quan tâm đến tôi nhưng từ khi ấy, tôi không thấy anh đề cập đến đám cưới.
Đã hơn 2 tháng từ ngày tôi mất con nhưng chưa thấy nhà anh rục rịch gì, hôm qua tôi bèn lấy điện thoại gọi về hỏi thăm bố mẹ anh. Khi tôi nói khéo về chuyện đám cưới, mẹ anh nói chuyện với tôi một cách dửng dưng: "Thằng Tuấn chưa nói gì cho cháu nghe à? Vì cháu có con nên nhà bác mới đồng ý, giờ đứa con không còn xem như nhà bác hết trách nhiệm với cháu."
Tôi nghe những lời ấy từ miệng của mẹ người yêu nói ra mà điếng người. Dù không còn đứa con nhưng chẳng lẽ tôi không xứng để bố mẹ anh nhận tôi làm con dâu? Đã vậy lúc tôi nói chuyện với người yêu anh lại tiếp tục ậm ờ và nói tôi chờ đợi về chuyện đám cưới. Năm nay tôi đã 27, nếu nghe anh thì tôi còn phải chờ đợi đến bao giờ? Tôi đã mất mát nhiều quá, con cũng đã không giữ được, bây giờ ngay cả người tôi yêu thương cũng không ở bên tôi nữa hay sao?
Theo T.H.N (Thời Đại)