Tôi 29 tuổi, chồng 43 tuổi, chúng tôi chênh lệch tuổi tác khá lớn, rồi vì tình yêu sét đánh mà tôi quyết tâm lấy anh, người chồng hiện tại, mặc kệ tất cả những can ngăn, phản đối của cha mẹ, bạn bè và đồng nghiệp. Tôi đã quá non nớt và ngu muội, không nhìn ra hoặc không muốn nhìn ra một điều đơn giản là anh không hề yêu tôi, không một chút nào. Giờ đây, tôi biết lý do anh lấy tôi chẳng qua là vì đến tuổi lấy vợ, với lại không còn mối khác tốt hơn để lấy. Vậy là chúng tôi chính thức kết hôn sau một năm quen biết.
Thời gian đầu sau cưới, tôi hạnh phúc trong những cái bĩu môi của mọi người, chồng và tôi chênh lệch tuổi tác và ngoại hình. Tôi vẫn hay cười kể lại chuyện những lần có khách của anh vào nhà hỏi tôi "Có bố ở nhà không con", có điều tôi chẳng quan tâm đến hình thức, thậm chí còn không quan tâm đến việc anh vô tâm. Tôi chăm sóc anh từng ly từng tí: nấu ăn, dọn dẹp, giặt ủi quần áo anh phẳng phiu, phụ giúp anh trong công việc... Tôi không than vãn, rất vui khi được chăm sóc anh là đằng khác. Rồi cứ cho đi mà không được nhận lại mãi làm tôi kiệt sức, nhất là khi tôi có thai, anh vẫn không hề phụ giúp, một lời hỏi thăm xem tôi có mệt không cũng không có. Tôi bị nghén rất nặng, ăn gì nôn ra nấy.
Sau khi sinh con, cuộc sống của tôi đảo lộn. Tôi sinh thường, không ai chăm sóc, mẹ đẻ quá bận công việc, chỉ ghé thăm và mua đồ ăn thức uống, khuyên nhủ tôi kiêng cữ. Mẹ chồng đã già, cần người chăm sóc thì làm sao đi chăm con dâu đẻ được. Tôi không trách hai mẹ, người tôi trách là chồng. Anh không động tay vào việc gì, nửa đêm con khóc cũng một mình tôi chăm. Khi nào mệt quá tôi gọi anh dậy, anh bảo phải ngủ để mai còn sức đi làm, bảo tôi sướng vì được nghỉ ở nhà, lo mà chăm con đi. Con tôi đẻ ra thì tôi chăm, chỉ cần anh về nhà vui vẻ nói chuyện với vợ con, hỏi thăm xem con hôm nay như thế nào, vậy mà cũng không được. Tôi hỏi anh công việc có gì mới không, anh nói hỏi làm gì. Tôi ở nhà một mình cần người nói chuyện mà anh không hề nói được câu nào ra hồn. Con người anh cộc cằn một cách khó hiểu, trong khi tôi có làm gì anh đâu.
Công việc của anh cũng thuận lợi. Từ khi cưới nhau, tôi phụ giúp anh, công việc anh càng ngày càng phát đạt, tháng cũng được tầm 30-40 triệu. Tôi có tiền để dành và tiền sau sinh nên không thể nói phụ thuộc anh được. Trước đó lương tôi đi làm cũng 9-10 triệu mỗi tháng. Tôi không hề yêu cầu chồng nộp tiền mỗi tháng. Tôi quy định rõ, tiền tôi làm ra để chỉ tiêu, tiền anh làm ra để trả nợ mua đất đai, dĩ nhiên mọi miếng đất đều đứng tên hai vợ chồng, chúng tôi còn có ngôi nhà nhỏ để ở. Nói chung cuộc sống vật chất không phải là nguyên nhân để anh đối xử tệ bạc với tôi.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ khi tôi vỡ kế hoạch, sinh con thứ hai trong khi con lớn mới 20 tháng, chưa biết gì. Tôi càng ngày càng héo mòn vì chăm sóc con cái. Mọi người, kể cả anh, nói tôi bị thần kinh. Tôi thay đổi tính nết, giờ hở ra cái gì là tôi mắng nhiếc chồng con thậm tệ, tôi thương con nhưng cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức. Tôi không còn nấu cháo mà đi mua cháo dinh dưỡng bên ngoài cho con ăn. Nhà cửa tôi mặc kệ không dọn dẹp, chồng đi làm về đói tự ra ngoài ăn. Tôi nghĩ mình bị trầm cảm nặng nề. Bố mẹ tôi nói nhiều nên 4 tháng gần đây anh bỏ bớt công việc để có thời gian ở nhà với con. Con thứ hai nay được tuổi rưỡi, tôi đã đi làm lại, còn anh vẫn vậy, vô tình vô nghĩa với tôi. Anh chăm con, làm việc nhà mấy tháng nay giờ chuyển qua thù hằn tôi, bảo tôi là đàn bà vô dụng, để đàn ông phải làm mấy cái việc này. Tôi mặc kệ.
Gần đây, tôi nghe bạn bè thân tín nhắc nhở, nói chồng tôi ra đường bêu xấu vợ bị tâm thần, không còn biết làm việc nhà. Tôi biết chồng mình có tính nói nhiều, tự ái sĩ diện, nhưng không ngờ anh sẵn sàng nói xấu tôi như thế. Giờ chúng tôi như kẻ thù trong nhà, gặp nhau không nói thì thôi, mở miệng ra là chửi nhau. Tôi không còn bỏ qua bất kỳ tính xấu nào của chồng, suốt ngày tôi điên tiết với mọi hành xử của anh, còn anh nói không chịu nổi bệnh thần kinh trầm trọng của tôi. Vừa rồi, vì chuyện tôi muốn chuyển chỗ ở cho các con có nhà và sân vườn rộng rãi hơn để vui chơi mà anh không đồng ý, anh bảo tiền bạc để dành đầu tư sinh lợi tốt hơn. Chúng tôi không còn đồng quan điểm chuyện gì nữa. Tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân này?
Theo Hiền (VnExpress.net)