Em nói tôi hay than thân trách phận nhưng tôi lại cảm thấy em mới là con người như thế. Em nghĩ gì và được gì khi để mọi người biết câu chuyện này. Thật ra giữa tôi và em có một khoảng cách quá lớn, tôi học hành không đủ cao như em, không biết nhiều ngoại ngữ như em, không có công việc đáng mơ ước như em, cái tôi có chỉ là sự chân thành. Em nói tôi coi trọng tiền bạc? Thời buổi này thử hỏi xem ai không coi trọng tiền bạc? Trong cuộc sống hay hôn nhân gia đình, tiền chiếm đến 70% sự sống còn hay hạnh phúc, em không biết hay nghĩ ai cũng như em khi lương tính bằng đô, nên không phải suy nghĩ vấn đề tiền bạc?
Thời điểm quen em, mẹ tôi bệnh liên tục, em biết rõ điều này, lương của tôi cũng vừa đủ lo cho bản thân và cho mẹ. Rồi trong quá trình quen em, tôi luôn trong tình trạng cháy túi, mỗi lần đi ăn cùng em hay bạn bè em tôi luôn sợ không kham nổi bởi em và các bạn đều chọn những địa điểm tôi chưa từng bước chân vào, những chỗ quá xa xỉ với tôi. Vì yêu, tôi gắng cày để chiều lòng em, còn em nói khi nào chỉ có hai đứa thì em luôn trả tiền. Tôi biết em tốt, không chê tôi nghèo, sợ tôi ngại, chính vì điều đó nên tôi yêu em và muốn lấy em.
Em nói tôi chạy theo tình già phản bội em? Sao em không nghĩ tôi và cô ấy đã quen trước khi tôi yêu em? Vì yêu em nên tôi đã nói lời chia tay với cô ấy. Thỉnh thoảng chúng tôi có gặp lại nhưng tuyệt đối không đi quá giới hạn. Trong tình yêu tôi không quan trọng tuổi tác, nên em đừng đem ra so sánh già hay trẻ. Hôm em gặp tôi ở khách sạn là tôi đưa cô ấy đến đó nghỉ ngơi một chút nhưng chúng tôi không hề làm gì. Em đừng nghĩ cứ ai vào khách sạn là chỉ để quan hệ. Em không hỏi đầu đuôi như thế nào, im lặng một cách đáng sợ. Rồi cô bạn thân của em la toáng lên cứ như là tôi phản bội cô ta chứ không phải em. Lúc đó vì nể em nên tôi bỏ qua rồi đi về, nếu đó không phải bạn thân của em thì chắc tôi đã cho cô ta vài cái tát cho tỉnh.
Tôi quen và yêu em cũng luôn bị mang tiếng là đào mỏ, nhưng mọi người đâu có biết em có gì đâu để cho tôi đào. Gia đình em cũng bình thường, không thuộc hạng danh gia vọng tộc, em cũng chả phải tiểu thư khuê các gì, vậy tôi đào cái gì? Chẳng qua em học giỏi, có công việc ổn định, lương khá hơn tôi nên mọi người cứ nghĩ tôi đào mỏ em. Hồi trước tôi quen cô ấy cũng bị mang tiếng là đào mỏ, quen em tôi gặp nhiều áp lực hơn cô ấy. Giữa tôi và cô ấy hầu như không có khoảng cách giống như tôi và em, các con của cô ấy rất quý tôi, không phải như gia đình em luôn xem trọng học thức, coi tôi không ra gì.
Em thì quá vô tư, suy nghĩ đơn giản, không nhận ra chia tay em rồi tôi tốt hơn trước rất nhiều hay sao? Tôi muốn rủ em đi ăn một bữa sang trọng do chính tôi trả tiền, em không phải rất ngạc nhiên sao? Hay trong đầu em cũng nghĩ tôi không bao giờ bằng em, lương tài xế vài ba đồng không đủ đến những nơi như thế? Em còn quá trẻ để nhận thức cuộc sống này tiền rất quan trọng, em chỉ nghe một phía mà không biết được đằng sau đó nếu như là họ thì họ sẽ giải quyết thế nào.
Cô ấy giúp tôi rất nhiều và tôi cũng nói mình sắp lấy vợ, ngày hôm đó là ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Em không hỏi rõ nguyên nhân đã kết luận rồi bạn em thì nhảy ầm ầm lên đòi đánh cô ấy. Xin lỗi em, nếu bạn em mà làm vậy thật tôi cũng không để yên cho cô ta, em đọc được thì chuyển lời cho tôi nhé. Còn em, hãy xem như chuyện của chúng ta đã đi vào dĩ vãng, đừng gợi lại làm gì. Em còn trẻ, học cao giao tiếp rộng rãi rồi sẽ tìm được người yêu em. Con người tôi chỉ có vậy, em đừng nhớ hay nhắc đến tôi nữa. Chào em!
Theo Nam (VnExpress.net)