Mỗi tháng thu nhập 17 triệu đồng, tôi chỉ giữ lại cho mình có 2 triệu đồng để chi tiêu còn lại đưa cho vợ hết. Vì muốn con được chăm sóc tốt nên tôi bảo lương vợ chỉ đủ để thuê người giúp việc, nên gợi ý cô ấy ở nhà chăm con.
Vợ tôi rất nghe lời chồng, nên cô ấy đồng ý ở nhà chăm sóc con và cơm nước cho chồng mỗi ngày. Lấy nhau được 4 năm rồi, hàng tháng tôi luôn đưa đều tiền lương về cho vợ, cô ấy thích chi tiêu kiểu gì tôi cũng không bao giờ phàn nàn.
Tôi rất tin tưởng vợ, luôn cho rằng cô ấy đảm đang tháo vát khéo léo chăm sóc chồng con thì sẽ biết cách tiết kiệm tiền cho gia đình. Thế nhưng một lần nằm viện tôi mới thực sự sốc, khi biết tiền viện phí có 20 triệu đồng mà vợ không trả nổi.
Hôm ấy trên đường đi làm về, mải suy nghĩ quá tôi vượt đèn đỏ và bị một ô tô va chạm khiến phải nhập viện. Sau khi tỉnh lại biết mình đang ở trong bệnh viện với cái chân bị bó bột.
Nằm viện vài ngày thì bác sĩ yêu cầu gia đình thanh toán tiền viện phí và cho xuất viện. Thấy vợ cứ ngồi lì gọt táo mà không chịu đi thanh toán tiền cho bệnh viện, tôi khẽ nhắc cô ấy.
Tôi thật sự sốc khi vợ ghé vào tai tôi mà bảo rằng trong nhà không còn đồng nào, nói với tôi là mượn đồng nghiệp mỗi người lấy một ít để trả tiền viện phí. Tôi trợn tròn mắt nói tiền viện phí có 20 triệu đồng thôi mà không trả nổi sao?
Vợ giận dỗi nói hàng tháng tôi đưa có 15 triệu đồng, phải chi tiêu đủ mọi thứ, nào là tiền ăn 5 triệu đồng, tiền thuốc và sữa của con 2 triệu đồng, tiền điện nước 2 triệu đồng, tiền đình đám hiếu hỉ 2 triệu đồng, tiền thuê phòng trọ 4 triệu đồng, tiền quần áo và các khoản khác nữa.
Tôi cố nén tức giận hỏi vợ, sao không để một khoản tiền dự phòng mỗi tháng khoảng 2 triệu đồng mà tiết kiệm phòng khi ốm đau. Cô ấy hồn nhiên trả lời tiền chi tiêu hàng tháng cũng chẳng có lấy đâu mà tiết kiệm.
Với cách chi tiêu phóng túng như của vợ chắc mỗi tháng tôi làm đến 50 triệu đồng cô ấy cũng xài hết thôi.
Tôi chửi vợ loại người ăn hoang phá hại, biết gia đình có ít thì tiêu ít, ở nhà nội trợ thì cần gì phải phấn son lòe loẹt suốt ngày, quần áo thì cứ vài ngày một bộ mới. Nhà nghèo thì ăn uống tằn tiện thôi chứ việc gì cứ phải ăn ngon mặc đẹp để rồi đến khi gặp chuyện thì không có tiền.
Lấy nhau 4 năm rồi mà hai vợ chồng không tiết kiệm nổi 20 triệu đồng, chồng nằm viện mà cũng phải lo chạy tiền trả viện phí. Tôi đúng là một người chồng ngu ngốc vì quá tin vào cái miệng khéo ăn khéo nói của vợ.
Từ sau vụ tai nạn đó mỗi ngày tôi đưa tiền cho vợ theo định mức, nếu cô ấy cần việc gì thì phải giải trình khi nào tôi duyệt mới có tiền. Vợ giận dỗi nói cách làm của tôi quá gia trưởng khắt khe và keo kiệt khiến tình cảm vợ chồng xa cách.
Nhưng tôi thực sự bất lực không biết phải làm thế nào với người vợ cầm tiền là chỉ có hết, mọi người cho tôi lời khuyên với.
Theo Kim Liên (Helino)