Ảnh minh họa |
Đôi lúc tôi cảm thấy cuộc sống vô nghĩa, có chăng do sự mệt mỏi yếu đuối nên trong tôi dấy lên những suy nghĩ không đáng có. Nhiều lúc tôi cũng muốn tìm một người nào đó, có thể là người lạ, tâm sự với họ những gì tôi đã trải qua, những gì tôi đang suy nghĩ cho nhẹ lòng nhưng sao quá khó để kiếm tìm và mở lời. Tôi sống nội tâm đến trầm cảm, còn quá trẻ để đấu tranh với sự trằn trọc của đêm dài, rồi mỗi buổi sáng là những chuỗi ngày mệt mỏi. Tôi muốn chạy trốn, muốn bản thân có một tâm trạng thoải mái, một tinh thần phấn chấn, một suy nghĩ tích cực để biết mình làm những gì với cuộc sống sau này.
Sài Gòn hôm nay buồn lắm, đi dưới những cơn mưa bất chợt lòng hắt hiu, có đôi khi tôi chỉ muốn chạy quanh thành phố một mình thôi, không rõ điểm đến, điểm dừng. Tôi thật sự mệt mỏi, hơn hai năm tôi đã sống với chữ "lặng". Tôi muốn mọi thứ như thế, tự mình đứng lên sau vấp ngã, một mình, chỉ một mình. Đôi dòng cảm nghĩ, mong được các bạn chia sẻ.
Theo Loan (Ngoisao.net)