Tôi 30 tuổi, chồng hơn 10 tuổi, có con trai và gái. Tôi từng làm nhà nước, nay mở cửa hàng kinh doanh được vài tháng. Tôi lấy chồng cách nhà 600 km, mỗi năm về thăm nhà 3 lần. Một thân một mình nơi xứ người nhưng tôi vẫn sống tốt và được nhà chồng, hàng xóm yêu quý. Tôi có vẻ mặt khá thu hút và cách nói chuyện người ở đây rất thích nghe. Tính tôi thẳng thắn, rõ ràng, hay giúp đỡ người khác; ngoại giao trong ngoài, nội ngoại phần lớn do tôi lo.
Chồng hơi chậm chạp và ít nói, họ hàng hay khen có tôi về bù lại cho chồng. Việc buôn bán và việc không tên trong nhà do tôi lo hết. Nhìn chung tôi kham hơi nhiều việc, có lúc mệt lắm nhưng vẫn cố gắng mỗi ngày. Có lúc tôi ước một ngày hơn 24 tiếng để làm hết việc và lo cho 2 đứa nhỏ tốt hơn. Khi quá tải công việc, tôi nhờ chồng giúp nhưng mức độ giúp không nhiệt tình lắm, tôi cũng kệ, ráng cho qua để vui nhà vui cửa. Tuy tôi lo trong ngoài nhưng mọi việc đều bàn bạc với chồng trước khi quyết định, không tự mình quyết hết, để chồng biết việc mình làm và việc gia đình là gì.
Chồng tôi là dân công nghệ. Chồng thông minh, cẩn thận, có trách nhiệm với gia đình và công việc. Anh ít nói và không thể hiện tình cảm, có lúc cộc cằn chút. Anh biết nấu ăn, chăm con, có điều không quan tâm việc nhà, khi tôi nhờ thì làm. Anh chỉ ngăn nắp trong việc của mình, còn chỗ ăn chỗ ngủ lộn phèo cũng mặc kệ. Anh từng bị say nắng với đồng nghiệp cách đây vài năm, mức độ nhẹ. Việc đó cũng gây sóng gió cho vợ chồng tôi một khoảng thời gian ngắn, may mắn là nhân vật kia tự rút lui và anh cũng quay đầu. Kể từ đấy tới nay anh chưa thấy say nắng thêm lần nào. Tôi cho chuyện đó vào quá khứ và không bao giờ nhắc đến.
Anh không hút thuốc, nhậu thì một hai tuần một lần với bạn thân trong xóm. Chuyện này tôi rất thoáng, có khi tôi làm mồi cho anh và bạn nhậu nhậu, sẵn sàng dọn chiến trường sau đó. Vì anh ít nói nên tôi với mẹ chồng thân nhau hơn là mẹ với con trai. Quan hệ vợ chồng cũng rất hòa hợp. Tuy ít có không gian riêng nhưng gia đình hay ra ngoài chơi vào cuối tuần, cho các con đi vô khu vui chơi hay cùng nhau tắm biển.
Nhìn chung tôi khá may mắn khi có gia đình như hiện tại. Tuy nhiên, tôi đang bị bão trong lòng. Cách đây hơn nửa năm, nhà tôi sửa và xây cửa hàng, còn anh đó làm thầu xây dựng. Chúng tôi gặp nhau hàng ngày, anh giúp tôi rất nhiều trong việc tư vấn các mặt hàng. Tôi rất cảm ơn, nhưng lạ thay khoảng một tháng nay tôi như người mất hồn. Ngày nào tôi cũng ngóng anh đến mua hàng, không gặp anh là tôi thấy khó chịu lắm. Có một tuần anh đi công trình xa, không ghé qua mua hàng, tôi thấy buồn buồn, thiếu thiếu, cảm giác như thuở mới lớn, cứ lao xao rất lạ.
Anh không có một thái độ hay lời nói đặc biệt nào cả, ánh mắt rất bình thường. Tuy hơn tuổi, anh vẫn quen gọi tôi là chị xưng em, hình như chỉ có tôi là bất thường. Hình ảnh anh lúc nào cũng hiện ra trước mắt tôi, tôi luôn ngóng anh đến, chỉ đơn giản để nhìn thấy anh. Tôi không dám nói với ai chuyện này, ngay cả mẹ đẻ cũng không dám nói. Tôi cứ nhắm mắt là tưởng tượng cảnh như mấy người ngoại tình khác thì sẽ phá tan nát hai gia đình. Chỉ nghĩ thôi tôi đã rất sợ và thấy có lỗi với chồng con và gia đình nội ngoại.
Xin độc giả cho tôi lời khuyên, làm như thế nào để thoát khỏi cảm giác đó. Anh vẫn là khách hàng của tôi và gặp nhau thường xuyên. Tôi cố không nghĩ đến mà vẫn không làm được. Hãy giúp tôi, tôi phải làm sao? Có nên cho chồng biết để anh quan tâm, giúp đỡ tôi nhiều hơn. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo Hiền (VnExpress.net)