Tôi và vợ kết hôn cũng được 6 năm rồi. Chúng tôi có 2 nhóc, lớn gần 6 tuổi, bé 3 tuổi. Sau khi cưới, chúng tôi có con ngay, tôi thuê tạm căn nhà cũ nát gần cơ quan vợ ở Hà Nội để tiện cho cô ấy vừa đi làm vừa cho con bú. Khi ấy hoàn cảnh kinh tế gia đình còn khó khăn, tôi không thể thuê người giúp việc nên đã đón mẹ ở quê lên trông cháu. Mẹ tôi có quan điểm rất lạc hậu là con dâu phải phục vụ nhà chồng, phải hy sinh chăm con cũng như chăm chồng. Quan điểm này về sau tôi mới biết vì đi học xa nhà từ bé, lớn lên cũng không quan sát và nói chuyện với mẹ. Tôi cũng có thể hiểu rằng có lẽ ngày xưa mẹ quá khổ khi lấy bố, luôn bị nhà chồng ức hiếp nên dần dần quen với tư tưởng ấy từ khi nào không hay.
Mẹ sáng nào cũng dậy từ sớm tập thể dục hoặc nấu ăn sáng cho tôi đi làm, có điều cứ tôi vừa ra khỏi nhà đi làm lúc 7h sáng là đập cửa gọi vợ tôi dậy vì quan điểm làm dâu không được ngủ nướng, dậy còn dọn dẹp nhà cửa giặt giũ... Trong khi tôi đã dặn mẹ để cho vợ con ngủ vì cháu hay bú đêm nên gần như đêm nào hai mẹ con vật lộn với nhau đến gần sáng mới ngủ, với lại ngủ nhiều thì mới có nhiều sữa. Ngủ ít, lại làm việc nhà nhiều nên vợ tôi ít sữa, con khóc vì không đủ sữa nên cô ấy càng stress, nhiều lúc to tiếng với tôi nhưng tôi lại không động viên an ủi mà còn có ý bênh mẹ rằng “tính bà thế rồi”. Cộng thêm với việc mẹ tôi hay so sánh con dâu với nhà người ta trước mặt vợ, mẹ bảo con dâu nhà người ta giỏi kiếm tiền, dâu nhà mình chỉ ăn bám (khi ấy vợ tôi nghỉ thai sản). Tôi cũng sầm mặt nhưng không phản ứng ngay để vợ biết rằng tôi bảo vệ cô ấy mà lại chờ khi không có vợ tôi mới nói với mẹ là vợ con có bằng giỏi thạc sĩ ở nước ngoài, đang làm nghiên cứu ở Bộ cơ mà.
Rồi có khi mẹ tôi lại chê cô ấy làm bánh không bằng ngoài hàng khi cho con ăn dặm, sau này đi làm thì chê cô ấy không chịu nhận dự án làm thêm..., đi làm một lúc đã về với con thì kiếm sao được tiền. Tất cả đã làm vợ tôi bị trầm cảm sau sinh mà tôi không biết. Nhiều lúc cô ấy đánh con rất vô cớ và tàn nhẫn mà tôi không hiểu tại sao. Có một lần con ốm, cô ấy vừa bế vừa cho con bú và hát ru cả đêm do thằng bé ngạt mũi, mẹ tôi phàn nàn vì ồn ào. Cô ấy to tiếng với mẹ, tôi đã tát cô ấy một cái, tuy nhẹ nhưng đủ để cô ấy cảm thấy bị chồng bỏ rơi và không thể quên được cái tát ấy cho đến tận giờ.
Mâu thuẫn "mẹ chồng nàng dâu" lên cao nên tôi đã đề nghị mẹ về quê lo việc sang cát cho bố rồi ở lại luôn không lên nữa. Cũng vì việc sang cát này đã làm cô ấy quyết định mãi mãi không về quê tôi thêm lần nào nữa, kể cả những dịp lễ tết cũng như ngày thường. Quê tôi hủ tục, con cái phải có mặt đầy đủ trong ngày sang cát kể cả cháu còn đỏ hỏn trên tay cũng phải trình diện nếu là cháu nội. Tôi chần chừ nửa không muốn cho con về vì dễ mắc bệnh ốm đau do tử khí người chết lúc mọi người bốc mộ, nửa lại sợ họ hàng anh em coi thường phỉ báng nên không đưa ra quyết định dứt khoát là cô ấy ở lại. Chắc cũng cố chiều lòng tôi nên sáng hôm sau cô ấy ôm con về, đường xá xa xôi, con nhỏ nên cô ấy và nhà mẹ vợ tôi về rất muộn, lúc ấy mọi người đã ăn uống xong cả. Do mải lo việc nên tôi không để ý ai đó đã không phần mâm cỗ nào cho nhà mẹ vợ.
Trong lúc tôi cuống cuồng chuẩn bị đồ ăn cho họ thì mọi người trong nhà bắt đầu bôi nhọ danh dự mẹ vợ cũng như vợ tôi. Con tôi còn bé nhưng phải lên thắp hương ông nội, rồi hết người này người kia bế mặc dù vừa ở nghĩa địa về, không thay quần áo, phòng thì sặc mùi thuốc lá… Do quá bức xúc vợ tôi đã cãi lại, anh trai tôi đứng đó đã đuổi cô ấy đừng bao giờ về cái nhà này, tôi cũng thực sự sốc với cách hành xử của người nhà mình.
Tôi vội vàng cùng nhà mẹ vợ và vợ lên Hà Nội, đến nơi con tôi ốm một trận cả tháng trời với đủ các bệnh đau mắt, chân tay miệng… Từ đó đến tận giờ vợ chồng tôi hay mâu thuẫn mỗi khi tôi gợi ý cô ấy về cùng các con dịp tết dù chỉ trong ngày. Tôi chưa hề giải quyết được mâu thuẫn giữa mẹ và vợ nên nhiều lúc cũng buồn nhưng hy vọng một ngày nào đấy có cơ hội hàn gắn.
Xin nói thêm là vì sao kinh tế gia đình tôi luôn khó khăn trong giai đoạn đấy, trong khi lương của tôi và vợ cũng được 20 triệu/ tháng. Sau này vợ kể vì cô ấy bị trầm cảm, từng có ý tự tử hoặc giết con nhưng chợt nhận ra mỗi lần như thế mà vào mạng mua sắm sẽ tự dưng nguôi ngoai cân bằng được nên đã mua sắm rất nhiều đồ chơi, quần áo, chủ yếu là cho con và toàn đặt hàng nước ngoài. Cô ấy đã tự chữa trầm cảm bằng cách đó.
Sau khi mẹ tôi về quê một thời gian thì cô ấy cân bằng lại và hết trầm cảm thì lúc đó tôi đã tiêu thẻ tín dụng hơn 200 triệu. Nhiều lúc nhận lương xong, trả nợ ngân hàng, trả lương giúp việc, tiền thuê nhà điện nước cũng hết luôn làm tôi rất hoảng, lại vay bạn bè tứ tung. Tôi vẫn cố giấu vợ là mình vay nợ ít, không nhiều. Không xoay xở đâu nữa tôi đành ngửa tay xin mẹ, mẹ lại càng coi thường con dâu, luôn chê bôi cô ấy với mọi người là chi tiêu hoang phí không biết chăm chồng để tôi gầy ốm. Chuyện đến tai cô ấy, mâu thuẫn lại càng sâu hơn nữa làm tôi rất khổ tâm.
Rồi nhỡ nhàng, vợ tôi mang bầu lần hai. Chúng tôi vẫn quyết giữ con mặc dù khi ấy khó khăn về tiền bạc, vay nợ khắp nơi. Tôi bơi ra làm dự án xa để được tăng lương, đi sớm về muộn, không có thời gian chăm con lớn rồi vợ bầu khi ốm nghén cho tận lúc đẻ con. Gần lúc đẻ 3 tháng thì người giúp việc nghỉ đột xuất, tuyển mãi không được người phù hợp, vợ tôi chăm con lớn, bụng bầu vượt mặt, chỉ có 2 mẹ con ở nhà trong khi tôi đi tối ngày. Cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Sau khi đẻ nhóc thứ hai một thời gian, thấy một mình tôi kiếm tiền không đủ trả nợ và rất áp lực nên thường hay cáu gắt quát tháo vợ con, vì vậy vợ quyết định buôn bán online. Cô ấy rất giỏi buôn bán là do được bố mẹ đào tạo từ bé nên rất bán hàng rất đắt khách. Nhờ vậy thu nhập của cô ấy còn cao hơn của tôi nên dần dần giúp tôi trả được các khoản vay nợ. Hai vợ chồng từng nghĩ sẽ lại nắm tay nhau như ngày xưa yêu đi trên bờ cát trắng mà chẳng phải lo nghĩ gì.
Nhưng chưa thực hiện được thì tôi đã làm vỡ tan mơ ước trở thành hiện thực ấy chỉ vì tật xấu của mình, đó là hay nhìn phụ nữ ăn mặc gợi cảm, không hề nhìn mặt mà chỉ nhìn các vòng. Tật này vợ tôi rất ghét và cũng nhiều lần chúng tôi xung đột lúc yêu nhau nên tôi đã gần như bỏ được nó.
Trong một lần đi công tác xa nhà, tôi đã đi cùng đồng nghiệp đến quán bar, nghe nhạc sàn ngắm gái nhảy và các cô gái xung quanh, trong khi lại nói dối vợ là đã về khách sạn đi ngủ. Rồi tôi lại bám theo đồng nghiệp đến điểm massage trá hình, nhưng rồi ngủ quên ở đó chứ không dùng dịch vụ gì.
Một ngày vô tình vợ phát hiện ra sự việc. Như "giọt nước tràn ly", cô ấy đã bỏ ra ngoài sống ly thân và yêu cầu tôi ký đơn ly hôn càng sớm càng tốt. Tôi thú nhận mọi tội lỗi và xin vợ cho cơ hội được làm lại nhưng cô ấy khẳng định đã quá muộn. Cô ấy nói đồng ý với các con tôi là ông bố tốt, chăm bẵm yêu thương các con hết mực, nhưng với vợ thì tôi đã không yêu cô ấy như ngày xưa nữa và luôn bỏ mặc khi cô ấy cần. Vợ rất thất vọng và không còn tình yêu với tôi.
Xin nói thêm về vợ, cô ấy là người khẳng khái quyết đoán, tôn thờ sự thủy chung trong tình yêu và có quan điểm khi yêu thì người bên cạnh mình luôn tỏa sáng, điều này thể hiện khi đi ra ngoài không được nhìn ngắm người khác. Cô ấy đã làm điều đó rất tốt, bao nhiêu năm chung sống đi đâu làm gì cũng chỉ có mình tôi. Còn tôi thì vẫn tham lam nhìn ngắm bên ngoài nên mới xảy ra cơ sự này. Tôi còn rất yêu vợ, không muốn mất cô ấy, không muốn các con chịu cảnh chia đôi bố mẹ. Tôi rất ân hận và quẫn chí, không nghĩ được gì mong vợ mở lòng quay lại. Mong nhận được những lời khuyên từ các bạn độc giả. Chân thành cảm ơn.
Theo Trung (VnExpress.net)