Hơn 2 năm gắn bó với nhau, có lúc lắng sâu tận đáy của nỗi buồn, có lúc vỡ òa trong những niềm vui và những lúc lại trốn trong góc phòng cùng với nước mắt.
Ảnh minh họa |
Cô ấy nhẹ nhàng bước vào cuộc đời tôi trong giây phút tôi yếu lòng bởi một cuộc tình chóng vánh vừa mới trôi qua. Từ ngạc nhiên rồi đến muốn khám phá một điều gì đó lạ lẫm mà có thể đây là lần đầu tiên tôi quyết định thực hiện và khi bắt đầu tôi đã lường trước tương lai sau này. Chị khác tôi về tất cả, tuổi tác, công việc và gia đình. Như có thứ gì đó đã từ rất lâu, chị lắng nghe tôi một cách hiểu thấu và kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà chị nói rằng chưa từng kể với ai, đó là một niềm vui lớn nhất mà tôi chưa bao giờ nói ra. Tôi cảm thấy mình là một người hạnh phúc nhất thế gian khi lúc nào bên cạnh mình cũng có một người luôn biết lắng nghe những tâm sự mà đôi lúc tôi từng nhủ thầm với bản thân là sẽ giữ cho riêng mình vì không muốn ai phải buồn lây.
Chị luôn có mặt đúng lúc tôi cần, những tin nhắn, lời hỏi han ân cần, quan tâm một cách không đắn đo. Yêu chị nhiều nhưng như có một vách tường ngăn cản gì đó vô hình khiến nhiều lần phải làm chị buồn, đó là lúc tôi buông những lời nói khó nghe, lớn tiếng, là lúc cả hai phải chìm trong im lặng để nghĩ lại cảm giác vừa mới trôi qua. Chưa một lần tôi cảm thấy nhàm chán vì sự có mặt của chị bên cuộc đời mình. Những lúc chị buồn, tôi chưa bao giờ có thể làm chị vui lên chút nào, chán lắm, yêu thương cũng chỉ đến đó rồi tự trách mình sao không làm được điều gì hơn để chị vui lên. Chỉ biết nói rằng: "Chị có biết là khi nghe được một tiếng cười của chị là em nhẹ lòng biết bao nhiêu không". Có những lúc rảnh ngồi buôn chuyện điện thoại với chị đến một, hai giờ sáng mà không biết mệt mỏi là gì, khi mà cả hai gần như đã sáp lại và thuộc về nhau trong những tiếng nói ngọt dịu nhất.
Trái tim tôi luôn hướng về chị mọi lúc, ngay cả trong những giấc mơ. Tôi không cần biết quá khứ và tương lai như thế nào, chỉ biết hiện tại chị là người tôi yêu thương nhất. Hơn 2 năm gắn bó với nhau, có lúc lắng sâu tận đáy của nỗi buồn, có lúc vỡ òa trong niềm vui và những lúc lại trốn trong góc phòng cùng với nước mắt, mỗi ngày trôi qua là một suy nghĩ, một nỗi nhớ khác nhau nhưng cùng là hình ảnh người con gái đó. Tôi biết cuộc tình này chẳng thể có kết thúc đẹp, đến bao giờ tôi mới có thể quên được chị đây? Chắc điều đó chỉ có thể xảy ra khi tôi vứt hết những phiền não của thế giới này để bước đi qua một thế giới nào khác. Tôi phải làm sao đây?
Độc giả Đức
Theo Ngoisao.net