Tôi và chồng đã về chung một nhà được 6 năm nhưng vẫn chưa có con. Điều này là sự thỏa thuận của cả hai vợ chồng. Vì muốn chuyên tâm cho sự nghiệp, tạo điều kiện tốt nhất khi con ra đời nên chúng tôi quyết chỉ sinh con khi đã có nhà cửa đàng hoàng, kinh tế dư giả.
Đầu năm nay, chúng tôi đã mua được một căn chung cư khang trang, rộng rãi. Chung cư thuộc khu đô thị ở ngoại ô thành phố nên không khí trong lành, mát mẻ, ít khói bụi. Hệ thống dịch vụ, thương mại phát triển, chỉ là thưa thớt dân cư hơn trong trung tâm. Tuy nhiên, chúng tôi đều thích không gian yên tĩnh. Hơn nữa, thời gian đi làm là chủ yếu nên tôi không tiếp xúc với hàng xóm.
Một lần, tôi và chồng đi hóng gió tại sân vườn thì tình cờ gặp người bạn cũ của tôi. Cô ấy dọn đến đây sau tôi hai tháng. Trước đây, tôi không thân với cô ấy. Nhưng để giữ phép lịch sự, tôi vẫn mời cô ấy rảnh rỗi ghé qua nhà tôi chơi. Cô ấy rất nhiệt tình xin địa chỉ cụ thể trong khi tôi không ngờ tới.
Ai đoán được, chuỗi ngày khó ở của tôi đã thực sự bắt đầu từ đó. Ngày chủ nhật đầu tiên, cô ấy bấm chuông cửa nhà tôi từ sớm. Chẳng đợi chúng tôi chào đón, cô ấy đã tự đi vào như người nhà, ăn hoa quả trên bàn, bật tivi lớn tiếng. Chồng tôi chu đáo, dặn tôi cứ ngồi với bạn rồi tự vào bếp nấu nướng. Bạn tôi ăn uống không chút lịch sự, hồn nhiên cười nói đến rơi vãi đầy xuống thảm.
Một tuần qua đi, cô ấy lấy lí do chồng đi công tác, con đi du lịch với cô chú nên ở nhà một mình. Thấy nhà tôi hiếu khách, cô ấy xin "trú chân" một tuần. Vợ chồng tôi không tiện từ chối nên đành đồng ý. Vậy là, hôm nào chúng tôi cũng lúi cúi trong bếp để phục vụ người bạn bất đắc dĩ. Có hôm, tôi rủ chồng đi ăn ngoài tiệm. Mười giờ tối, vợ chồng tôi mới về nhà, vẫn thấy cô bạn tôi ngồi chờ ở cửa. Tôi muốn phát điên vì sự lì lợm của cô ta.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi cô ta hành xử thiếu suy nghĩ hơn thế. Sau gần một tuần ăn ở nhà tôi, bạn cũ đưa ra ý kiến rằng sẽ ngủ qua đêm tại nhà tôi luôn đến khi chồng con về. Buổi sớm, cô ấy thức dậy, sẽ không phải vội vàng sang nhà tôi ăn sáng cho kịp giờ làm. Nếu phòng thừa nhà tôi còn bừa bộn, cô ấy sẽ ngủ ở ghế sofa phòng khách.
Tôi nghe vậy, bất ngờ đến tròn mắt. Tôi lạnh lùng lắc đầu, lấy lý do bận việc phải về quê nên không cho cô ta ở nhờ tiếp được. Nào ngờ sáng nay đi làm, cô ta lại rình tôi ở trước cửa và nói tôi lừa dối cô ta, rõ ràng tôi không vẫn ở đây mà lại nói dối về quê.
Tôi thật không biết làm thế nào với cô bạn chây ì này, chẳng lẽ tôi thể hiện thái độ như thế rồi mà cô ta không hiểu sao? Chẳng lẽ tôi phải rời nhà đi vắng thật thì cô ta mới buông tha?
Theo Thanh Hiền (Helino)