Cảm giác như trong căn nhà ấy, trong tâm trí của hai bố con anh chỉ có duy nhất người đã khuất mà không hề có sự tồn tại của tôi.
Chồng hơn tôi 6 tuổi, hiện anh đã có một cô con gái 5 tuổi, khá xinh xắn, dễ gần và ngoan ngoãn. Anh có công việc thu nhập ổn định, là người tốt, sống tình cảm và quan tâm đến tôi. Nhìn bề ngoài, ai cũng nói cả hai chúng tôi may mắn khi lấy được nhau. Họ chỉ nghĩ đơn giản, anh góa vợ nhưng có điều kiện, lấy được tôi son rỗi, không vướng bận gì nên về yên tâm lo cuộc sống chung. Còn tôi, quá lứa lỡ thì vớ được anh khác nào chết đuối vớ được cọc…
Bản thân tôi lúc đầu cũng bằng lòng và chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng càng về sau, tôi thấy mình chỉ như một chiếc bóng, một người cáng đáng vị trí, trách nhiệm mà người vợ đã khuất của anh để lại.
Đêm tân hôn, thay vì lên phòng ngủ cùng tôi thì anh đưa con gái lên ngủ cùng ở phòng cũ của anh và vợ cũ. (Ảnh minh họa) |
Ngay từ khi đồng ý lấy anh, việc đầu tiên không phải anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ họ hàng, mà anh đưa tôi đến thẳng nghĩa trang, nơi vợ cũ của anh yên nghỉ để thắp hương, xin lỗi và mong chị phù hộ cho chúng tôi sống bên nhau trọn đời. Sau buổi hôm đó, tôi có chút lấn cấn trong lòng, nhưng bạn bè động viên và nói rằng tôi nên vui vì anh là người sống có tình, có nghĩa. Họ nói chị ấy đã là quá khứ rồi còn hiện tại của anh là tôi nên tôi cũng xuôi và chấp nhận làm đám cưới.
Dù là kết hôn lần hai nhưng chồng vẫn tổ chức cho tôi lễ nghĩa, nghi thức hoành tráng để tôi và gia đình đủ hãnh diện với hàng xóm, bạn bè. Cỗ mừng cưới được tổ chức ở khách sạn, còn ở nhà chồng, ngoài mâm cỗ dâng gia tiên thì phàm những ai không quen, không biết hôm đó là đám cưới của anh.
Ngày đầu tiên là vợ anh, tôi đã buồn và sốc đến ngột thở. Đêm tân hôn, thay vì lên phòng ngủ cùng tôi thì anh đưa con gái lên ngủ cùng ở phòng cũ của anh và vợ cũ. Có chút gì đó ấm ức, tủi thân nhưng tôi cũng cố gắng nén chịu. Tận sáng hôm sau anh mới về phòng. Chưa để tôi kịp hỏi, anh đã nói như cầu xin: “Là anh có lỗi với em. Mong em bỏ qua cho anh”. Tôi còn biết làm sao nữa khi tự mình đặt chân bước lên con thuyền ấy.
Anh và con gái không hề bạc đãi gì tôi, vẫn dịu dàng, đi làm về, anh vẫn giúp tôi bất cứ công việc gì mà tôi cần. Lương hàng tháng anh vẫn đưa đủ cả... Tóm lại, nếu tôi chỉ là một người phụ nữ không cần tình yêu hay tình dục thì anh quá mỹ mãn!
Nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Có những khi tôi cũng thèm khát một nụ hôn cháy bỏng của chồng. Nhiều đêm ôm gối, tôi cũng ao ước được vòng tay ôm chặt phía sau, tôi mong được nghe anh kể những câu chuyện cơ quan, công việc, được anh chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.
Nhưng không! Ngoài những việc làm đầy trách nhiệm kia, anh trở về là một bức tượng lạnh lùng. Anh sống với những tâm sự, vui buồn của riêng mình. Những cái ôm, những nụ hôn là điều không bao giờ có. Những cuộc ân ái anh dành cho tôi cũng trở thành điều xa xỉ.
Có những khi dù tôi cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt vẫn cứ trào ra. (Ảnh minh họa) |
Chuyện anh bỏ mặc tôi một mình ở phòng khách hay phòng ngủ rồi đi sang phòng ngủ cũ của anh với vợ cũ nằm rồi đến chuyện anh ngồi chết lặng trước di ảnh chị… đối với tôi đã trở nên quá bình thường. Không phải tôi không đau, mà nỗi đau quá lâu, quá lớn đã trở nên chai sần.
Suốt mấy tháng là vợ của anh, lúc nào tôi cũng cảm thấy trái tim mình bị ai thò tay vào bóp nghẹt, có những khi dù tôi cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt vẫn cứ trào ra. Cảm giác như trong căn nhà ấy, trong tâm trí của hai bố con anh chỉ có duy nhất người đã khuất mà không hề có sự tồn tại của tôi.
Nhiều khi, tôi muốn chấm dứt cuộc sống tồn tại như cái bóng của mình, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ chồng tôi chưa đủ thời gian để dứt ra khỏi quá khứ mất mát, đau đớn kia. Tôi đã quá vội vàng bước vào đời anh làm người thừa. Tôi hận anh, giận anh, nhưng tôi cũng thương anh nhiều lắm. Hơn nữa, rời anh rồi thì cuộc đời tôi sau này cũng sẽ chỉ là cảnh rổ rá cạp lại với một người nào đó, liệu có đỡ bi kịch và hạnh phúc hơn cuộc sống hiện tại không?
Theo K.N.M (Trí Thức Trẻ)