Tôi về làm dâu nhà anh đã gần 8 năm, thương anh và gia đình anh vì cái nết tảo tần, chịu thương chịu khó. Anh cũng từ nghèo khó hai bàn tay trắng đi lên mà nay đã có cơ đồ, sự nghiệp. Bố mẹ họ hàng anh ở quê cũng được mở mày mở mặt. Nhà anh chỉ có hai anh em trai, dưới anh còn có 1 người em kém anh 7 tuổi, ngày chúng tôi cưới nó mới đang học cao đẳng, nay nó cũng đã có vợ, 2 vợ chồng làm công nhân. Lương lậu thấp nên cuộc sống cũng bấp bênh.
Biết vợ chồng em trai còn khó khăn, chúng tôi cũng rất thường xuyên giúp đỡ. Thực tình cái đám cưới của chúng nó là do vợ chồng tôi đứng ra lo cả, vì chúng tôi biết bố mẹ chồng đều già yếu lại chỉ làm ruộng cũng không có nhiều, 2 vợ chồng nó đều mới ra trường đi làm công nhân còn túng thiếu.
Rồi đến ngày em dâu sinh con, giật gấu vá vai chẳng có đồng nào, khệ nệ xách đồ vào bệnh viện rồi lại nhăn nhó quay sang tôi: “Chị ơi, chúng em chẳng có đồng nào đi sinh”. Thế là tôi lại hớt hải chạy ra cây ATM rút tiền để nộp viện phí. Sinh bé rồi cũng lại tôi chạy vạy lo sữa bỉm cho cháu, bà nội thì đã già, mà bà ngoại thì ở xa nhà cũng nghèo lại cháu chắt nheo nhóc nên không giúp được gì. Em dâu nằm trên bàn hậu sản, thằng chồng nó lúc nào cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai.
Rồi sau đó, công to việc lớn gì của vợ chồng chúng nó cũng đến tay tôi. Cháu nhập viện vì tiêu chảy cũng lại tôi lo liệu từ thủ tục giấy tờ đến viện phí thuốc thang, vợ nó ốm, không có người chăm cũng gọi chị dâu, thậm chí, nó đi xe ngoài đường sai luật bị công an phạt cũng lại gọi anh trai cầu cứu. Lâu dần, tôi cũng rất mệt mỏi, vì chúng tôi cũng có cuộc sống riêng, có công việc riêng, bản thân tôi cũng có em trai, em gái ruột mà tôi chưa lo chu đáo được như thế.
Mẹ đẻ tôi biết chuyện cũng không đồng ý khi vợ chồng tôi suốt ngày chỉ biết lo cho em trai với em dâu, mẹ nhắc nhở: “Chúng mày cứ bao bọc lo lắng cho vợ chồng nó suốt như thế thì bao giờ nó mới trưởng thành được, có khi lại còn sinh thói ỷ lại cũng nên”.
Tôi cũng nhiều lần nói xa nói gần cho chồng tôi biết nhưng anh một mặt vì thương em, mặt khác vì nghĩ không nhờ mình nó chẳng nhờ ai được nên ngại từ chối. Không chịu được, có lần tôi đã phải nói thẳng với chồng là từ nay phải để chú thím tự lập, mình chưa giầu có gì đến mức nuôi được cả em, hơn nữa cô chú cũng đi làm, phải biết chăm lo, vun vén cho gia đình nhỏ nữa chứ. Chồng tôi không nói gì nhưng từ đó lại quay ra ngấm ngầm, giấu diếm tôi để lo cho em.
Bẵng đi một thời gian, thấy bố mẹ chồng tôi gọi điện báo vợ chồng thằng út định xây nhà ra ở riêng trên mảnh đất ông bà cắt cho. Tôi mừng thầm, hóa ra từ trước giờ nói vậy thôi chứ chú thím ấy cũng chắt bóp tiết kiệm để dồn tiền xây nhà. Nhưng tôi cũng thấy lạ là “công to việc lớn” như thế lại không thấy chú thím vay mượn gì nhà tôi. Ngồi chủ động bàn bạc với chồng hỗ trợ chú thím ít tiền coi như là mừng lên nhà mới. Chồng tôi không nói gì.
Ngày về quê ăn mừng chú thím lên nhà mới, tôi hơi “choáng” vì thấy căn nhà 2 tầng khang trang, đẹp đẽ được xây dựng trên mảnh đấy nền hơn 70m2. Bụng bảo dạ: “Thằng út thế mà giỏi, từ trước đến nay mình nhìn lầm người”. Nhưng thật không ngờ, đến bữa ăn, thằng em trịnh trọng tuyên bố lý do và trước toàn thể họ hàng nội ngoại và gửi lời cảm ơn tới vợ chồng tôi: “Không có anh chị thì em không thể xây được nhà, có được tổ ấm để chui ra chui vào. Thú thực gần như cái nhà này là do anh chị em cho vay mượn”.
Tôi ngã ngửa ra nghĩ đến cuốn số tiết kiệm vợ chồng tôi dành dụm mười mấy năm nay và đã hứa là dù có chuyện gì cũng không đụng đến để sau này lo cho các con. Nhìn mặt chồng tôi đang đỏ gay tôi thấy cổ họng nghẹn đắng, thì ra chồng đã giấu diếm tôi mang tiền cho em xây nhà. Tôi không biết phải xử lý tiếp như thế nào?
Theo Hoàng Thị Minh (Dân Việt)