Khi viết những dòng này, tôi vẫn đang chán chường, cay đắng lắm. Nhưng hơn hết, có lẽ là sự nhẹ nhõm và thanh thản vì cuối cùng tôi cũng đã buông tay được một gã chồng không xứng đáng.
Vợ chồng tôi mới cưới được hơn 2 năm nay và có con gái hơn 1 tuổi. Trong thời gian yêu nhau, chồng tôi thể hiện bản thân là một người chững chạc, có trách nhiệm, biết quan tâm. Vì thế, tôi mới yêu và làm vợ anh ta. Nhưng khi cưới về, mọi thứ thay đổi chóng mặt, bản chất thật sự của chồng tôi cũng được thể hiện khiến chúng tôi cãi nhau thường xuyên.
Anh ta lấy cớ bị sếp chèn ép nên nghỉ làm, suốt ngày tập trung nhậu nhẹt, than chán đời với đám bạn của mình. Tôi khuyên anh ta nộp đơn chỗ khác thì bị anh ta đòi đánh vì "mới cưới đã muốn leo lên đầu lên cổ chồng ngồi".
Một mình tôi phải xoay xở cho gia đình chồng tới 5 miệng ăn. Có khi, tôi phải về nhà mẹ đẻ kiếm rau củ hoặc vay mượn tiền mới đủ tiêu dùng. Sợ mẹ biết được sẽ buồn nên tôi cố giấu kín mọi việc.
Ăn chơi đến 4 tháng sau đó, khi tôi có bầu, chồng tôi mới chịu đi làm vì bị bố mẹ chồng mắng chửi quá. Lương tháng được 8 triệu, anh ta đưa tôi 4 triệu lo chi tiêu. Dù ít nhưng với tôi đó là khoản tiền đáng trông đợi mỗi tháng. Nhưng từ đây, chồng tôi lại lấy lí do đi làm mệt mỏi để thoái thác trách nhiệm của một người cha.
Mang thai 9 tháng đến tận lúc sinh, tôi luôn đi khám thai một mình. Nhiều lúc thấy người ta được chồng chở đi, chồng dìu dắt, nước mắt tôi tự nhiên lại rơi. Có tháng khám, xét nghiệm và lấy thuốc về uống hơn cả triệu đồng, tôi còn bị chồng mắng là phung phí. Anh ta nói ngày xưa có xét nghiệm, có uống thuốc gì đâu mà vẫn sinh con ào ào đó thôi. Tôi cay đắng lắm nhưng vì con vẫn cố nín nhịn.
Tôi sinh con rồi được chuyển ra phòng hồi sức rồi chồng tôi mới tới. Thay vì đem cháo cho vợ, anh ta lại mua sẵn hai hộp cơm cho tôi và mẹ tôi. Mẹ tôi bảo anh ta đi mua cháo, anh ta còn vùng vằng bảo: "Sinh thì sinh rồi, có mệt nữa đâu mà ăn cháo". Từ đó, tôi biết tôi không giấu mẹ tôi được nữa.
Cứ thế, tôi sống lay lắt trong sự vô trách nhiệm của chồng tới tận hôm nay. Con đau bệnh, một mình tôi gánh vác, đưa đi khám, chữa, chăm nom. Chỉ duy nhất một lần chồng tôi đưa con đi khám bệnh, tôi đã đủ mạnh mẽ để buông tay.
Lần đó, con bé sốt cao kèm nôn ói, tôi nóng ruột bảo mẹ chồng ôm cháu để tôi chở đi viện. Mẹ chồng tôi không chịu đi vì chồng tôi còn ở nhà (lúc đó là 2 giờ sáng) và mắng anh ta, bảo anh ta phải đưa con đi khám. Bị mất ngủ, chồng tôi nổi nóng đòi đánh con đánh vợ. Suốt chặng đường đi, anh ta chửi tôi bằng những từ ngữ cay độc nhất, thậm chí còn rủa cho mẹ con tôi chết đi để khỏi làm phiền anh ta.
Đến viện, con bé lại nôn đầy phòng khám, chồng tôi thẳng tay đánh con giữa đông bác sĩ, y tá dù con bé mới chỉ hơn 1 tuổi. Quá giận, tôi đã lao lên đánh lại và đuổi anh ta về. Anh ta bỏ về thật. Con nằm viện một tuần, chỉ có mẹ chồng xuống viện thăm mẹ con tôi, chồng tôi chẳng thấy ló mặt. Và giờ, chúng tôi đã hoàn tất thủ tục ly hôn. Tôi thấy nhẹ nhõm vì đã gạt bỏ được một gã đàn ông không ra gì. Nhưng nhìn con gái say ngủ, tôi lại cay đắng trong lòng. Tôi sai lầm chọn sai chồng mà làm khổ con tôi rồi.
Theo T.L.N (Helino)