Tôi 18 tuổi, khi viết những dòng này trong lòng tôi chất đầy sự đau khổ, oán hận chính người đã bỏ rơi mình. Tôi vốn dĩ có cuộc sống bình yên bên ba mẹ mà cứ ngỡ đó là ba mẹ ruột mình. Tôi được cưng chiều, yêu thương từ nhỏ, là niềm tự hào của ba mẹ khi là một cô gái xinh xắn, giàu tình cảm, đang là sinh viên năm nhất. Nhưng sinh nhật 18 năm nay, ba mẹ đã cho tôi một tin rất sốc, tôi chỉ là con gái nuôi. Ba mẹ nuôi tôi vì hiếm muộn, muốn tìm một đứa con, vô tình đem tôi về từ một trạm xá nhỏ, nơi một người mẹ trẻ trót dại đã sinh ra tôi. Khi nghe tin này, tôi ngất đi. Đến khi tỉnh lại, nhìn ba mẹ nuôi, tôi liền trào nước mắt, cầu xin họ nói với tôi đây không phải sự thật.
Ba mẹ bảo cần phải nói cho tôi được biết, tôi đã 18 tuổi, trưởng thành, biết suy nghĩ. Ba mẹ nuôi nói mẹ tôi rất đáng thương khi ngày xưa sinh ra con. Nếu con muốn, ba mẹ sẽ đi tìm mẹ cho con, con người ai cũng có nguồn cội. Tỉnh táo hơn, tôi không cho phép bản thân mình suy sụp vì còn phải học, còn ước mơ, tôi tạm thời cố quên đi. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không bình yên như tôi tưởng. Trong một lần về nhà sớm hơn mọi ngày, tôi dừng lại khi nghe tiếng ba mẹ nói chuyện trong phòng. Ba tôi nói với mẹ rằng đã biết được người mẹ ruột của tôi đang ở đâu. Ba đã gặp người phụ nữ đó. Người ấy quỳ xuống cầu xin ba tôi rằng hãy cố gắng nuôi dưỡng tôi, bà là một người mẹ không xứng đáng.
Tôi càng sốc hơn khi biết người mẹ sinh ra tôi đã có chồng, hai con, không muốn nhận lại tôi vì tôi sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại của bà. Mười mấy năm qua, người mẹ đó vẫn luôn dõi theo tôi từ xa. Mẹ đẻ nói với ba nuôi tôi rằng bà rất đau khổ khi chồng là ân nhân của bà, dù thương con lắm, đau xót, day dứt, hối hận bà cũng không thể làm gì khác. Tôi cười chua chát trong cay đắng, lặng lẽ lê bước trở về phòng. Tôi đâu phải chỉ bị bỏ rơi một lần? Tôi đã thề rằng mình không đời nào tha thứ nhưng không thể nào nhẹ lòng dù đã cố sống cho hiện tại. Chỉ vài tháng mà tôi như sống cuộc đời dài hàng thế kỷ trong sự uất hận, đau đớn.
Theo Hồng (VnExpress.net)