Nhà vốn nghèo lại đông anh em, nhưng chị được cái xinh xắn, ăn nói nhỏ nhẹ nên được nhiều người yêu quý. Cảnh chạy ăn từng bữa của bố mẹ đã ăn sâu vào Hương từ khi còn bé xíu, khiến chị luôn mong làm sao thoát khỏi cái nghèo khó này. Từ bé đã ý thức học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp trung cấp chị may mắn tìm được công việc khá ổn định.
Tưởng hạnh phúc đã trong tay
Suốt những năm học ở Hà Nội, nhiều chàng trai tán tỉnh nhưng chị chọn Chung, một anh chàng người Hà Nội, hiền lành, ít nói. Hai người kết hôn và sống khá hạnh phúc, nhất là khi chị sinh đứa con trai đầu lòng.
Được một thời gian sống trong gia đình chồng, Hương chứng kiến nhiều khúc mắc của bố mẹ chồng. Ông bố quá hiền lành, nhu mì nên thường bị mẹ chồng chị “lên mặt”, bà ngang nhiên cặp kè với một người đàn ông trẻ tuổi hơn. Tuy đã ngoài sáu mươi nhưng bà vẫn diện váy ngủ mỏng tang, nhảy nhót, uốn éo với ông bồ “phi công trẻ”, dù chồng con đang ở nhà. Nhẫn nhịn mãi không được, bố chồng chị đành bỏ về quê sống với người họ hàng.
Nhìn cảnh gia đình chồng tan nát chị Hương xót xa lắm, nên càng lo vun đắp hơn cho cuộc sống gia đình mình.
Nhẫn nhục vì con
Khi con chị lên mười, thì anh chồng bắt đầu rượu chè và bắt bồ bên ngoài, nhiều đêm say khướt anh ta mới về nhà, vừa lè nhè, vừa đập phá đồ, thấy chị ngứa mắt anh lại choảng cho mấy cái rồi mới đi ngủ. Những trận đòn vô lý cứ liên tục diễn ra hàng đêm, có lần anh còn dùng cả mũ bảo hiểm phang tới tấp vào người chị, khiến chị thâm tím hết mình mẩy, ra đường không dám nhìn ai vì sợ mọi người hỏi thăm.
Sau nhiều lần khuyên can chồng không được, chị đành bất lực nhìn chồng cặp kè với bố nhí, rồi bỗng nhiên một ngày, anh ta đòi li dị. Chị van nài, quỳ lạy xin anh ta đừng làm thế, thì anh ta ra điều kiện, nếu không muốn li dị thì phải sinh cho anh ta đứa con nữa. Chị đành đồng ý dù kinh tế đang rất eo hẹp.
Đứa thứ hai ra đời trong bao đớn đau của chị, đứa bé sinh thiếu tháng, nên còi cọc, suy dinh dưỡng. Dù đã sinh đứa thứ hai theo đúng ý nguyện của chồng nhưng anh ta vẫn ngoại tình, và mỗi lần đi sớm về muộn cùng với hơi men, chị lại tiếp tục hứng những trận đòn vô cớ ấy. Nhưng chị vẫn nhẫn nhục, cam chịu để mong gia đình hạnh phúc hơn.
Rồi chồng chị lại ra lệnh cho chị phải nghỉ làm, anh ta giữ chị ở nhà để nhìn cho vui mắt, không cần chị lo đến chuyện chi tiêu. Nhưng chị thừa hiểu, lương công nhân hai vợ chồng nuôi hai đứa con đã chật vật lắm rồi, giờ chị lại nghỉ việc thì biết trông cậy vào đâu. Chị mặc kệ, cứ đi làm bình thường. Nhưng không ngờ...
Hôm ấy, vừa dắt xe đưa thằng lớn đi học, đi được một quãng, chị phát hiện cả hai phanh trước và sau đều bị cắt đứt. Tối đó về nhà chị hỏi chuyện chồng, thì anh ta cay độc nói: "Tao mong mày chết đi, để tao lấy vợ khác đấy. Mày làm gì được tao".
Bà mẹ chồng thấy thế lại ra sức hùa vào bênh con trai và đuổi con dâu ra khỏi nhà. Những lời cay độc của hai mẹ con họ phả vào chị không tiếc lời, ngày nào họ cũng đem chị ra đay nghiến.
Nhiều đêm chị không ngủ được, chỉ biết ôm con nằm khóc, hàng xóm ai cũng hiểu cho cuộc sống bất hạnh của chị, họ đều khuyên chị hãy chấm dứt cuộc hôn nhân này, hãy bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chị không dám. Chị sợ. Chị sợ mình và các con sẽ phải bơ vơ không nhà cửa, rồi chúng sẽ bị thiếu vắng tình cảm người cha, chị sợ bị cô đơn giữa cuộc sống đô thị này.
Theo Hoàng Ân (Giadinhvietnam.com)