Ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một hạnh phúc theo cách cảm nhận riêng. Và tôi tin những cô gái như Vân - người tình của chồng tôi khi tôi đang trong thời kỳ thai nghén cũng vậy.
Buồn, tủi thân... Nhưng chỉ cần nghe anh nói: “Anh xin lỗi em, nhưng cả đời này em sống với anh chứ không phải với ba mẹ anh. Hôm nay, anh biết em rất buồn nhưng chỉ hôm nay thôi vì cả đời này anh sẽ không bao giờ khiến em phải rơi nước mắt”. Anh ôm chặt tôi vào lòng, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy. Và mọi chuyện buồn như đã chấm dứt tại đây, tôi bắt đầu cuộc sống mới với anh trong ngôi biệt thự khang trang mà ba tôi dành tặng.
Cũng vì những ánh nhìn không mấy thiện cảm của ba mẹ anh, dòng họ anh về tôi mà chẳng mấy khi đám tiệc tôi cùng anh về dù gia đình anh chỉ cách gia đình tôi 5 giờ tàu mà thôi. Nhưng chưa bao giờ anh than phiền khi phải về một mình, và mỗi lần về anh đều không quên điện thoại trò chuyện cùng tôi với lý do “Chồng lo vợ buồn”.
Hay chỉ để nhắc những chuyện nhỏ nhặt như “Em nhớ ăn cơm vào nha”, “sữa anh để ở tủ lạnh, nhớ uống rồi đi ngủ cho khoẻ em nhé”... Bạn bè nghĩ “Anh ta hám giàu mới cưới mày chứ chắc gì đã yêu mày thật lòng thật dạ”. Bỏ mặc tất cả những lời nói không mấy hay ho ấy ngoài tai, tôi vẫn tin anh yêu tôi chân thành và tôi sẽ chứng minh cho họ thấy, chồng tôi là “soái Ca” chứ không phải là một kẻ đào mỏ”.
Nhưng cuộc đời, mấy ai biết trước được chữ ngờ. Chỉ sau 8 tháng tôi mang bầu. Tôi cảm nhận được những thay đổi từ anh. Bằng giác quan nhạy cảm của người phụ nữ trong giai đoạn thai kỳ. Tôi “đánh hơi” được đã có kẻ thứ 3 muốn chen ngang và cố giành lấy với tôi cái hạnh phúc mà bấy lâu nay tôi đang có.
Anh thường về muộn, người nồng nặc mùi rượu, còn có cả mùi nước hoa lạ. Nhưng tôi cũng biết, công việc của anh hay tiếp khách hàng nhiều nên không tránh khỏi những cuộc nhậu đến khuya. Nhưng còn mùi nước hoa ấy?
Mùi nước hoa ấy rất ngọt ngào, nồng nàn... Nhưng sao tôi thấy ghê tởm, muốn nghẹt thở, mọi suy nghĩ hận thù dần dần toả ra trong lòng tôi. Mặc anh ngon giấc, tôi vẫn không tài nào nhắm nổi mắt được và chỉ muốn lôi đầu anh dậy để hỏi cho ra mùi nước hoa kia. Để làm ầm lên, để khóc và đánh anh, rồi được anh dỗ dành để nguôi bớt phần nào cơn lửa ghen của một người vợ đang bùng cháy phừng phừng.
Nhưng liệu anh có nói thật? Hay anh sẽ chống chế với đủ cái lý do trên trời dưới đất? Và cuối cùng cô gái thứ 3 ấy là ai? Chắc chắn anh sẽ không dám nói vì chắc chắn một đàn anh như ba tôi sẽ không tha cho cô gái dám cướp chồng con gái một của ông?
Tôi âm thầm thuê thám tử tư theo dõi, và thật bất ngờ rằng cô gái anh đang ngoại tình không ai khác chính là Vân - cô gái chân chất, mộc mạc và chắc chắn không đẹp xinh, sang trọng, quý phái như tôi. Trong đầu tôi chưa bao giờ hình dung được cái con bé quê mùa ấy lại khiến anh quên trách nhiệm của một người chồng, trách nhiệm của một người cha, không sợ đến những hệ lụy khi dám phản bội con gái cưng của đàn anh khét tiếng Hà thành...
Tôi quyết định gặp Vân để hiểu hơn “tình yêu” mới của chồng mình.
Trong không gian khá tĩnh lặng của quán cà phê cuối góc phố, những cơn mưa bất chợt của mùa hạ, cái se se lạnh làm tôi cảm thấy rùng mình. Cái lạnh không len lỏi được vào chiếc áo lông hàng hiệu sang trọng. Phải chăng cái lạnh này là cảm giác sợ phải đối diện với một người lấy cắp trái tim của chồng mình. Chưa đầy 5 phút sau, một cô gái dáng cao, ốm, ăn mặc độc cái áo sơ mi trắng và chiếc quần jean, tóc búi cao với đôi mắt đượm buồn.
“Chào em” - tôi cất lời.
“Dạ, em chào chị! Chắc chị đợi em lâu rồi”.
“Chị mới tới thôi em. Mình vào vấn đề chính luôn em nhé!”.
Cô gái 21 tuổi đang ngồi im lặng trước mặt tôi lắng nghe, vẻ bình tĩnh thản nhiên khiến cho người đối diện như tôi cảm thấy thoáng một chút lo lắng.
“Em quen anh Hoàng bao lâu rồi em?”.
“2 tháng chị ạ. Nhưng... Nhưng... Em yêu anh Hoàng"... Em vốn là cô gái tỉnh lẻ. Ngoài giờ học, em làm tiếp viên cho một nhà hàng sang trọng. Và cũng chính nơi đây, em đã quen chồng chị".
Qua lời kể của cô gái, tôi biết được rằng, ngoài giờ học, Vân làm tiếp viên cho một nhà hàng, chính nơi đây hai người gặp mặt. Chồng tôi không than thở “Gia đình anh và vợ sống không hạnh phúc”, hay “anh không hề yêu vợ” như bao nhiêu gã đàn ông khác. Mà anh đã chọn cách cua Vân rằng “Anh đã có gia đình, rất hạnh phúc là đằng khác. Nhưng trái tim anh bất chợt lạc nhịp khi gặp em”.
Mặc những lần từ chối, anh vẫn mặt dày theo đuổi, vẫn ân cần quan tâm, vẫn chọn cho anh một bàn quen tại nơi cô ta làm việc để được ngắm nhìn vẻ chân chất thôn quê. Vân sau đó trao hết trinh trắng nhất của đời con gái cho chồng tôi. Và cô ta đến với anh bằng tình yêu thật sự chứ không vì vật chất.
“Ai cũng có hoàn cảnh. Em yêu anh Hoàng... Nhưng em nghĩ tôi chấp nhận không? Tôi là vợ anh Hoàng? Đứa bé trong bụng tôi hơn tháng nữa đã chào đời? Tôi nghĩ tuổi đời còn quá trẻ như em có đáng hay không khi đâm đầu vào một người đàn ông đã có gia đình như Hoàng” - tôi hỏi.
Cố giữ bình tĩnh tôi nghe em giải thích:
“Anh Hoàng cũng là đàn ông, những tháng ngày chị mang bầu, cáu gắt, giận dỗi... Anh tâm sự cùng em. Và em đáp ứng được bản năng đàn ông khi Hoàng trỗi dậy lúc chị đang bụng mang dạ chửa”.
Không đợi Vân nói thêm, tôi ngắt lời:
“Vậy sau tất cả, cô được gì... Tiền để đổi lại những đêm ngủ với chồng tôi sao. Thật rẻ rúm...”. Tôi gieo ánh nhìn căm giận về phía Vân.
“Chị có quyền chê trách em, nhưng nếu chồng chị chị không biết giữ chắc chắn không chỉ riêng em muốn cướp mà có hàng tá người đang “me” chồng chị ở ngoài kia”.
“Cô ghê gớm thật đó... Nhưng tôi tin chồng tôi chỉ là người bị hại, trong phút giây yêu đương nông nổi mới đến với cô mà thôi”.
Nói đến đó, nhưng vẻ mặt Vân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô từ từ rút trong túi mình ra một sấp hình mà trong đó chồng tôi đón đưa những cô gái lạ, váy ngắn có, váy dài có, sexy gợi cảm, thôn nữ điệu đà... Hoá ra bấy lâu nay, anh dối tôi mà tôi không hề hay biết.
Tôi chưa định thần lại thì Vân đã tiếp lời:
“Tôi trả chị người chồng kính mến! Người đàn ông phụ bạc vì đối với tôi giờ anh ta chỉ đáng là nơi để tôi đổi lấy tiền, thay đổi số phận gái quê chứ tình yêu chắc chắn là điều không bao giờ có. Em đã từng tin câu bỏ trốn cùng anh để tìm hạnh phúc, nhưng giờ cái hạnh phúc đó nó xa xỉ lắm chị ạ”.
Vân bước đi, còn tôi chết lặng khi bấy lâu nay tôi đang sống với một người đàn ông đeo “mặt nạ” của một người chồng hoàn hảo. Tôi cứ nghĩ, gặp Vân để giành lại chồng nhưng có lẽ điều ấy sẽ rất khó khi ngoài Vân ra, Hoàng còn là chồng của hàng tá cô gái khác.
Cưới nhau, dành tất cả những điều tốt đẹp nhất để anh thăng tiến trong sự nghiệp, mang thai cốt nhục của anh... Cuối cùng nhận được gì ngoài những tổn thương quá lớn. Mỗi ngày, anh vẫn ngọt ngào, quan tâm chăm sóc tôi phải chăng chỉ để anh được sống yên ổn, lấy được số tiền lớn để chăm lo cuộc sống những cô “vợ lẽ” ngoài kia.
Giờ tôi chỉ ước mình còn bé thơ, tôi sẽ mách ba những người đối xử không tốt với tôi để ba xử tội. Còn bây giờ, đây lại là chồng tôi, con tôi lại sắp chào đời và nó rất cần một người cha. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh “cha chung” là tôi lại không sao cầm lòng được. Tôi có nên ly hôn để anh được tự do, để tôi không phải sống trong những đêm giấu những giọt nước mắt khi biết mình đang mang kiếp “chồng chung”. Và con tôi tìm được một người cha đúng nghĩa chứ không phải “cha chung” trong một ngày không xa.
Theo Ngọc Hoa (Emdep.vn)