Tôi và Hùng là bạn học chung từ thời phổ thông. Đã có ba năm chơi chung nên chúng tôi khá hiểu tâm tính nhau. Đến tuổi yêu đương hẹn hò, người trong cuộc ngó tới ngó lui, hóa ra người tâm đầu ý hợp ở ngay bên cạnh mình chứ chẳng ở đâu xa khác. Thế là chúng tôi bước vào đời nhau với một tâm thế hoàn toàn khác.
Thế nhưng tôi gặp phải rào cản lớn nhất từ phía mẹ Hùng. Bà là người khá đồng bóng, mê tín và đương nhiên tin vào bói toán. Thấy con trai và người yêu suốt ngày quấn quýt, bà lặng lẽ lấy tuổi hai đứa và bí mật đi xem bói. Bà bói lắc đầu nói tôi và Hùng khắc tuổi nhau, nếu cứ bướng bỉnh tiến tới thì cuộc sống sau hôn nhân sẽ gặp trục trặc về đường con cái.
Đương nhiên với những người trẻ như chúng tôi, điều đó hết sức ngớ ngẩn. Cả hai vẫn quyết tâm nghe theo tiếng gọi của con tim và để mối tính của cả hai đến một kết cục có hậu.
Đáng tiếc, sau kết hôn 7 năm, chúng tôi vẫn chưa có tin vui. Đi khám thì bác sĩ cho biết tử cung của tôi dị dạng, buồng trứng cũng yếu nên khó có thai.
Mẹ chồng tôi có cớ để bóng gió xa xôi. Bà nói nếu nghe lời thầy năm xưa phán thì chúng tôi đã không gặp phải những trở ngại nhỡn tiền như vậy. Bà bắt đầu gây sức ép với con trai. Bà nói nếu sang năm mà tôi không thể mang bầu, thì bà buộc phải lo tìm vợ mới cho con trai để sớm toại nguyện việc có cháu đích tôn nối dõi.
Mặc dù vẫn yêu tôi nhưng trước lời ra tiếng vào của mẹ, Hùng đã bắt đầu thở dài, nhiều lúc trầm ngâm tư lự. Lấy hết can đảm, tôi bàn với Hùng việc nhờ người mang thai hộ. Thuận lợi ở chỗ chúng tôi ở riêng nên chín tháng bầu bí, tôi có thể ngụy trang để che mắt mẹ chồng. Sau một thời gian suy nghĩ, Hùng biết chỉ có cách đó là duy nhất để vừa dung hòa được hạnh phúc gia đình, vừa không làm phật lòng mẹ.
Chúng tôi dốc hết vốn liếng lâu nay hai vợ chồng tích cóp được và nhờ cậy tới Hương - cô bạn gái thân lâu năm của cả hai giúp sức. Hương vẫn đang độc thân, kinh doanh online tại gia, lại sống xa bố mẹ. Tất cả những điều kiện Hương có phù hợp với sự gửi gắm của vợ chồng tôi. Đương nhiên số tiền lớn Hương nhận được sau "thương vụ" này không phải là nhỏ.
Vậy là kế hoạch qua mắt mẹ chồng trong thời gian bầu bì đã được người trong cuộc nắm tay nhau thực hiện. Hương dẫn chúng tôi đến một bác sĩ tư được giới thiệu là bác sĩ chuyên hiếm muộn của một bệnh viện phụ sản có tiếng. Trứng của tôi yếu nên chỉ có thể xin trứng của Hương, kết hợp với tinh trùng của chồng tôi. Vì bảo mật nên chúng tôi cũng nhất trí chồng tôi sẽ đưa Hương đi thụ tinh, sau đó dưỡng thai...
Để phối hợp, tôi cũng giả bộ mang thai, mẹ chồng tôi cũng đã rất mừng. Khi cái thai trong người Hương ngày một lớn dần lên, chồng tôi vui mừng hạnh phúc thấy rõ. Tôi hiểu tâm trạng chồng. Niềm hạnh phúc làm cha sau ba năm mong mỏi giờ đây sắp thành hiện thực. Để chuẩn bị hành trang về kinh tế thật vững chào đón con yêu sắp ra đời, trong thời gian đó tôi cũng tích cực làm thêm ngoài giờ và đi sớm về muộn nhiều hơn.
Hùng vẫn thường xuyên qua lại chăm sóc Hương, thực chất là chăm sóc đứa con bé bỏng của chúng tôi. Hương khỏe mạnh thì mới mong con chúng tôi bình an trong cơ thể cô ấy.
Sau chín tháng đợi chờ, ngày Hương nở nhụy khai hoa, nghe tin, tôi bỏ cả công việc đang làm dở, "ôm bụng giả", sấp ngửa chạy vào bệnh viện. Tôi dự định Hương ra viện thì sẽ giao con cho tôi để tôi diễn vai "ở cữ".
Niềm vui của tôi ngắn chẳng tày gang, ngày thứ ba con gái chào đời, tôi cầm tờ giấy khai sinh Hương "vô tình" để trên bàn. Mắt tôi tối sầm khi đọc đến phần ghi tên cha là chồng tôi, nhưng ghi tên mẹ là Phan Thảo Hương.
Lúc này, Hương chơi bài ngửa và cho biết quá trình "thụ tinh nhân tạo" chỉ là diễn cho tôi xem. Còn hai người họ thực chất đã "thụ tinh trực tiếp" để có đứa con này. Đứa con này là kết tinh tình yêu của họ, với tôi chẳng có liên quan gì. Tôi thở dốc, phải vịn vào hanh lang bệnh viện để không bị ngã quỵ ra đấy. Rồi tôi thều thào: "Để tôi đi hỏi anh Hùng".
Hương gằn từng tiếng vào tai tôi: "Cô lớn chừng này rồi mà mãi chẳng đi học khôn. Gần một năm qua, anh ấy qua lại chăm sóc yêu thương mẹ con tôi mà cô chẳng biết gì. Anh ấy nói từ khi gần gũi tôi mới nhận ra đó là tình yêu đích thực, còn ở với cô chẳng qua chỉ là sự thương hại mà thôi".
Tôi đã phải nhờ bố mẹ đẻ hỗ trợ hơn 500 triệu cho việc mang thai hộ. Đương nhiên quá trình giao tiền, chi phí dưỡng thai, sinh nở cho Hương đều chẳng có giấy tờ gì làm bằng. Hóa ra, tôi đã bị chồng và bạn thân lừa một vố đau đời. Tôi mất con, mất chồng, mất tiền, mất bạn và mất đi cả hy vọng, tin tưởng vào cuộc đời này. Tôi thực sự là "tò vò nuôi nhện".
Tôi làm thế nào để gượng dậy đây?
Theo Hải Vân (Dân Việt)