Tôi 39 tuổi, chồng hơn 2 tuổi, có một con trai 4 tuổi, thời thanh niên cũng có nhiều mối tình nhưng không đâu vào đâu, gần 30 tuổi được giới thiệu với chồng tôi bây giờ. Thấy anh là người tử tế, công việc ổn định, tập trung học hành sự nghiệp, lại không hơn nhiều tuổi, gia đình vun vén, tôi tiến tới hôn nhân chứ không hẳn vì tình yêu. Chồng tôi là người ngoại tỉnh, cách Hà Nội mấy trăm km. Cưới xong vợ chồng tôi thuê nhà ở, chuỗi ngày vợ chồng son diễn ra vui vẻ, thỉnh thoảng đi du lịch đây đó. Chồng đi làm về đưa gần hết tiền lương cho vợ, chúng tôi ở với nhau một thời gian chưa có con nên sốt ruột vái tứ phương, Đông Tây y kết hợp cúng bái khá tốn tiền dù đi khám chẳng ra vấn đề gì.
Sau một thời gian, bố mẹ đẻ tôi hỗ trợ mua cho một căn chung cư, lúc ấy vợ chồng tôi đóng góp được 10% giá trị căn nhà. Chồng bảo tôi chi tiêu gì mà hoang phí, từ lúc đấy anh không đưa tiền cho tôi nữa, các chi phí ăn uống tôi vẫn chi trả. Ở nhà mới vài tháng, tôi có bầu tự nhiên mà không hẳn thấy anh vui, tôi vẫn đi làm và làm việc nhà bình thường. Khám thai có lúc chồng đưa đi có lúc tôi tự đi, chồng cũng chẳng xi nhê gì. Gần sinh con, chồng nói chuyện với bạn bè là mua ôtô mà chẳng hề bàn với tôi một tiếng. Tôi cũng không nói gì, thôi tiền của anh kiếm được thì anh tự mua sắm.
Sinh con, nuôi con, những chuỗi ngày vất vả dần qua đi, có lúc tôi ở nhà chăm con còn chồng đi đâu về sặc sụa mùi nước hoa, tôi tra hỏi thì anh thề thốt không có chuyện gì. Hồi tôi bầu và sau sinh nhiều tháng vợ chồng tôi không làm chuyện đó. Giờ con đã lớn, đi học, thông minh và rất đáng yêu, có điều sao tôi thấy cuộc sống của mình quá chán nản. Sáng ra dậy sớm đưa con đi học, tôi đi làm, chiều vội vàng về đón con, về chăm lo nhà cửa cơm nước, cho con ăn, chơi với con. Chồng đi làm về, tắm cho con, ăn rồi nằm ngủ. Cuối tuần chồng tự đi chơi hoặc nằm ngủ từ sáng đến chiều, kệ hai mẹ con tôi tự lủi thủi. Tôi gợi ý cho con đi dã ngoại, công viên..., anh kêu mệt, tốn tiền. Nhà có xe ôtô 4 năm nay mà chồng chưa đưa vợ con đi chơi được lần nào, trừ khi đi thăm họ hàng, ăn giỗ.
Lương chồng bao nhiêu tôi không biết nhưng hàng tháng chồng trả tiền học cho con, điện nước, còn lại tôi chi, anh không đưa cho tôi đồng nào, tiết kiệm được bao nhiêu tôi không biết. Tôi làm nhà nước, thời gian dành nhiều cho con, cũng không phấn đấu được nhiều, thu nhập theo thang bậc. Tôi muốn con học trường tốt hơn cũng khó vì chồng tiết kiệm. Giờ tôi rất sợ mình ốm hay con ốm vì sẽ phát sinh chi phí, nhiều khi nghĩ hay mình ra ngoài làm cho các tổ chức quốc tế, dự án nước ngoài (tiếng Anh tôi khá tốt, trước khi vào nhà nước tôi đã làm cho dự án UN, EU).
Về chuyện ấy, tôi còn khỏe, sung sức, từ khi cưới đến giờ anh chưa chủ động một lần nào. Hồi trước mong có con tôi còn tích cực, tính ngày nọ kia, giờ chúng tôi ngủ riêng lâu rồi, thỉnh thoảng có nhu cầu lắm tôi mới chủ động một lần (chồng cũng đáp ứng), sau chán nản nên kể cả có nhu cầu tôi cũng kệ, đi ngủ rồi quên. Tôi cũng sợ có con nữa trong hoàn cảnh sống với ông chồng không tình cảm, không tiền bạc thế này. Ngày sinh nhật, 8/3, kỷ niệm ngày cưới... anh chẳng nhớ và quan tâm gì, cũng hầu như không mua gì tặng tôi. Nếu tôi nhắc thì sẽ mua hoa và đi ăn trong tâm trạng không vui vẻ. Ngày tháng cứ trôi đi, lắm lúc tôi muốn chồng biến đi thật xa, đi công tác nọ kia đừng về nữa, chỉ có mẹ con tôi còn vui vẻ hơn. Con tôi nhỏ quá, liệu tôi cứ phải chịu đựng cuộc sống như thế này đến khi con lớn, độc lập ra khỏi vòng tay bố mẹ? Mong độc giả cho tôi lời khuyên.
Theo Thu (VnExpress.net)