Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo, hẻo lánh. Trong trí nhớ của tôi, khi nhỏ, chị em tôi còn không có cả cá tươi để ăn. Vì thế lớn lên, chúng tôi đều quý trọng thức ăn cũng như nuôi giấc mộng làm giàu. Tốt nghiệp đại học Y ở Thành phố Hồ chí Minh, tôi quyết định ở lại đây để mưu sinh chứ không về quê.
Hiện tại, tôi đang làm trong một bệnh viện quốc tế. Mức lương của tôi rất cao. Quan trọng hơn, tôi quen và yêu vợ mình cũng chính trong bệnh viện này. Em là điều dưỡng trong khoa của tôi làm.
Tính vợ tôi rất hiền, nhanh nhẹn, ăn nói lễ phép và đối đãi với bệnh nhân rất tốt nên ai cũng thương yêu. Tuy nhiên, em cũng là dân tỉnh lẻ như tôi. Vợ chồng tôi tự bươn chải kiếm tiền mua nhà, mua xe nên mãi sau 4 năm cưới, chúng tôi mới có con.
Khi sinh, vợ tôi bàn sẽ thuê người chăm nuôi trong một tháng. Tôi không chịu. Tôi không yên tâm khi giao vợ con cho một người lạ nên đã gọi điện cho mẹ mình. Mẹ tôi nhận lời vào chăm con dâu ngay tức thì, còn bảo tôi cứ yên tâm, mẹ chăm đẻ cho hai chị rồi nên kinh nghiệm đầy người. Mẹ tôi nói thế, tôi còn nghi ngờ được gì nữa.
Mỗi ngày đi làm về, tôi đều thấy vợ đang bế con hoặc ru con ngủ. Mẹ tôi thì lụi cụi nấu nướng, dọn dẹp đằng sau nhà. Ngày nào cũng như ngày nào, toàn những món đầy bổ dưỡng. Mẹ tôi còn hầm cả thuốc bắc, gà ác cho vợ tôi tẩm bổ, có sữa cho con bú.
Thế nhưng kì lạ là vợ tôi ngày càng ít sữa, da em thỉnh thoảng lại có những dấu bầm đen. Tôi hạch hỏi, em chỉ nói do cơ địa sau sinh bị mẫm cảm nên chỉ cần đụng nhẹ là nó bị bầm như thế.
Cho đến một hôm, tôi đi làm về và nghe tiếng cãi vã của mẹ và vợ mình. Trong đó vợ tôi to tiếng đuổi mẹ về quê. Tức giận, tôi lao vào kéo em lên phòng rồi xô em ngã xuống giường. Tôi mắng em hỗn láo, mẹ chồng chăm kĩ như thế mà còn lân lên đầu mẹ ngồi, mắng mỏ, đuổi mẹ đi.
Vợ tôi nhìn tôi đầy ai oán rồi bật khóc nức nở. Vừa khóc, em vừa kể về những việc mẹ tôi đã đối xử với em. Thì ra mỗi ngày mẹ tôi chỉ nấu một bữa thức ăn vào buổi chiều, khi có tôi ở nhà. Thức ăn thừa đêm trước, kể cả rau luộc, nước mắm, mẹ tôi cũng bỏ tủ lạnh rồi trưa hôm sau lấy ra bắt vợ tôi ăn.
Vợ tôi không chịu ăn vì sợ đau bụng, ảnh hưởng đến chất lượng sữa cho con thì mẹ tôi dùng chổi đánh vào người em. Có khi bà còn dùng tay nhéo vào đùi em vì em dám phung phí thức ăn. Hàng ngày, mẹ tôi còn bắt em giặt đồ, rửa chén khi con ngủ. Nếu em không làm, bà sẽ cho em ăn cơm với trứng luộc, xì dầu qua bữa. Hôm nay ức chế quá, em mới cãi nhau to tiếng với mẹ.
Nghe vợ khóc lóc đứt quãng kể tội mẹ mình, tôi mới hiểu ra vì sao em lại ngày càng ít sữa, vì sao trên người em lại có những vết bầm. Tôi ngồi xuống, ôm choàng lấy em. Tôi cảm thấy mình thật sai lầm khi đã dẫn mẹ vào chăm em.
Nhưng chỉ được một lúc, tôi lại nghe thấy tiếng khua đồ lổm cổm phát ra từ dưới nhà. Tôi đi xuống, thấy mẹ đang rửa bát vừa khóc. Đứng giữa hai người phụ nữ mình thương yêu nhất, tôi thấy bất lực. Tôi biết, mẹ tôi tiết kiệm theo thói quen, đánh dâu vì nghĩ rằng dâu hư thì phải dạy theo lối sống cũ. Tôi phải làm gì để cải thiện mối quan hệ giữa mẹ và vợ đây? Hay tôi nên đưa mẹ về quê và thuê giúp việc.
Theo Trần Phong (Helino)