Tôi là cô gái 25 tuổi, nhan sắc thường thường bậc trung chứ không muốn nói là tương đối khó nhìn. Tuy nhiên, với một cô gái nhan sắc không có gì là mặn mà như tôi thì chuyện tình duyên cũng thật quá khó khăn mặc dù tiêu chuẩn không cao, và rồi tôi gặp được anh. Anh là đồng nghiệp của bạn thân tôi, vì quá chăm lo cho sự nghiệp nên lỡ dỡ tình duyên.
Về ngoại hình anh cũng không khá khẩm hơn tôi là mấy, anh hơi đen, béo và lùn, nhưng tôi cũng chẳng lấy làm thất vọng vì chúng tôi xác định đến với nhau là sẽ tiến tới hôn nhân. Yêu nhau được nửa năm, tôi dần dần mới hiểu lý do vì sao đường tình duyên của anh lận đận. Tính anh khá khô cứng, không biết chiều chuộng phụ nữ và vô cùng bảo thủ.
Các dịp lễ đặc biệt, tôi chẳng bao giờ được bạn trai đưa đi chơi, ăn uống và thậm chí là không cả một bông hoa. Lúc tôi hờn dỗi, thắc mắc thì anh bảo đó là trò vô bổ, chỉ dành cho những kẻ dỗi hơi mà thôi. Lúc ấy tôi giận lắm, nhưng nghĩ 25 năm qua chẳng ai quà cáp gì mà tôi vẫn sống tốt nên cũng bỏ qua.
Yêu nhau được 1 năm thì anh cũng ngỏ ý cưới tôi về nhà. Tình yêu của chúng tôi cả 2 bên gia đình đều biết và ủng hộ. Tuy nhiên, đến gần ngày 2 đứa chụp ảnh cưới thì phát sinh vấn đề.
Chuyện là thế này, hôm đó là sinh nhật của tôi. Mặc dù biết anh chẳng bao giờ nhớ và cũng chẳng quà cáp gì, nhưng các đồng nghiệp trong công ty rủ tôi đi liên hoan và gợi ý dẫn theo người yêu để ra mắt nên tôi gọi điện cho anh. Suốt bữa ăn đó anh luôn thể hiện thái độ lầm lì, thiếu thiện cảm.
Đến khi thanh toán, lại là sinh nhật tôi nên tôi bảo các bạn để mình trả tiền, chẳng may bữa ăn hôm đó khá tốn kém mà tiền trong ví tôi lại không đủ nên tôi phải vay tạm người yêu. Người yêu tỏ thái độ ra mặt và lẩm bẩm câu gì tôi nghe không rõ, nhưng đại loại kêu tôi hoang phí và sĩ diện, ăn uống thì nên chia tiền sòng phẳng. Tôi chẳng dám cãi và chỉ dám im re đi về.
Mang tiếng là anh đưa tôi về nhà, nhưng trời thì mưa, 2 đứa mỗi đứa 1 xe, tôi lại không có áo mưa thế mà anh cứ mặc nguyên cái áo mưa của anh và đi thẳng, chẳng thèm quan tâm tôi ra sao. Khi tôi về đến nhà đã thấy anh ngồi trễm trệ trên ghế uống nước chè với bố mẹ tôi. Vì mưa ướt lạnh nên tôi chào hỏi qua loa rồi đi thẳng vào phòng. Do lúc vội vàng, tôi vô tình va vào và làm rơi lọ hoa xuống chân đau điếng.
Bạn trai chẳng những không chạy ra giúp đỡ tôi mà còn ngồi nói với bố tôi rằng: “Con gái gì đâu mà đoảng, ra ngoài thì không đem theo áo mưa, về nhà thì va nọ va kia hỏng hết đồ đạc. Cháu nói thật, bác còn hiền, chứ về nhà cháu mà làm đổ vỡ đồ đạc thế này thì cháu chẳng tha”.
Vừa đau, vừa lạnh lại ấm ức, nghe bạn trai nói thế tôi giận quá nên hét toáng lên: “Tôi quên áo mưa thì tôi chịu, tôi làm đổ vỡ đồ nhà tôi thì bố mẹ tôi chịu, anh có phải chịu gì đâu mà ngồi đó lên giọng dạy đời.”
Vừa dứt lời, tôi thấy anh trừng mắt nói: “Con gái con đứa, bây giờ không dạy thì sau này cưới về rồi ngồi lên đầu lên cổ tôi à?”
Tôi và bố mẹ tôi vô cùng bất ngờ. Sau chuyện ngày hôm đó, anh không thèm gọi điện cho tôi nói lời xin lỗi. Tôi xác định chuyện tình đến đây là chấm dứt nhưng bố mẹ tôi thì cứ giục tôi phải gọi điện xin lỗi, vì dù sao 2 bên người lớn đã nói chuyện với nhau rồi, hơn nữa, bố mẹ tôi lo lắng nếu từ chối cuộc hôn sự này, trong tương lai không biết có cưới được ai không vì lỡ mang tiếng hỗn láo.
Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi thật sự không muốn trao thân cho một người đàn ông vừa keo kiệt, bủn xỉn lại cục cằn như thế, nhưng tôi cũng thương bố mẹ đã lo lắng cho tôi. Giờ tôi phải làm gì để giải quyết chuyện này đây?
Theo Hạnh Họa (Thời Đại)