Tôi không được may mắn như mọi người. Mẹ tôi có vấn đề về thần kinh. Bà nội tôi kể, trước đây mẹ tôi cũng xinh đẹp lắm, lại ngoan hiền, lo làm lo ăn nên ai cũng quý. Bố tôi tìm mọi cách lấy bằng được mẹ làm vợ. Nhưng rồi sinh tôi chưa được bao lâu thì bố tôi qua đời vì tai nạn. Mẹ tôi cũng trở nên lú lẫn từ đó.
Tôi vẫn còn nhớ thường thấy mẹ ôm ảnh thờ của bố khóc ngất lên ngất xuống vào đêm khuya. Bà nội phải ra ôm mẹ dỗ dành mẹ mới chịu bỏ ảnh bố xuống. Rồi mẹ hay nói lảm nhảm, kể chuyện ngày xưa hai người yêu nhau, bố chiều mẹ ra sao, bố mẹ hạnh phúc thế nào. Trước khi mất, bố đã trăn trối điều gì với mẹ và nội. Tôi nghe đến thuộc lòng cả những câu chuyện ấy.
Vì kinh tế khó khăn nên tôi chỉ học hết lớp 9 là nghỉ ở nhà phụ ông bà nội làm việc đồng và chăm sóc mẹ. Nhiều khi mẹ tôi lên cơn, ông bà phải trói mẹ lại vào thành giường để mẹ không bỏ nhà đi. Vài lần mẹ ôm ảnh bố bỏ đi khiến cả nhà đôn đáo đi tìm đã thành nỗi ám ảnh của gia đình.
Đủ 18 tuổi, tôi xin làm giúp việc cho một gia đình giàu có nhất ở huyện. Đó cũng chính là nhà chồng tôi bây giờ. Họ kinh doanh đồng hồ, vàng bạc nên giàu lắm, tiền không thiếu. Lần đầu gặp, mẹ anh đã nói muốn tìm một người giúp việc hiền lành, thật thà. Bởi có nhiều lần nhà bà bị mất trộm và người lấy đều là giúp việc cả.
Sống ở nhà ấy, tôi làm hết mọi việc. Nhiều lần tôi thấy bà chủ bỏ quên tiền trong túi áo, tôi đều nhặt ra rồi trả lại. Hay nhặt được sợi dây chuyền vàng lúc quét dọn, tôi cũng trả lại. Có thể vì tôi thật thà nên họ thương tôi lắm.
Cuối tuần tôi thường được cho nghỉ buổi chiều để về với mẹ. Lương trả theo tuần nên tôi có thể mua thuốc thang chữa bệnh cho mẹ tôi. Mỗi khi tôi về quê, bà chủ còn cho tôi thêm tiền hoặc một ít trái cây, thịt cá đem về cho gia đình. Đám giỗ, tôi còn được ngồi chung bàn với khách trong dòng họ. Dù mang tiếng là giúp việc nhưng tôi thấy mình được thương yêu chẳng khác gì con cháu trong nhà.
Khi anh dẫn tôi đến trước mặt bà chủ nói yêu và muốn cưới tôi làm vợ, tim tôi đập thình thịch. Tôi sợ, rất sợ bị ngăn cản. Chúng tôi quá khác nhau, tôi thậm chí còn không nghĩ mình sẽ được anh yêu dù tôi đã yêu anh ngay lần đầu gặp mặt. Bởi anh là thạc sĩ, là giảng viên đại học, còn tôi chỉ là một người giúp việc không hơn không kém.
Mẹ anh nói cho bà thời gian suy nghĩ. Khi bà hỏi chúng tôi muốn cưới khi nào, tôi đã không thể tin được. Mẹ anh nói tôi thật thà, chu đáo, công việc nhà cửa gọn gàng, là mẫu người phụ nữ gia đình, bà thích tôi ở điểm đó. Tôi cũng kể chuyện mẹ tôi. Bà cười, bảo bà tìm hiểu rồi và càng thương tôi hơn bởi tôi là một người con hiếu thuận, lại chịu nhiều thiệt thòi.
Ngày cưới, dù không muốn nhưng ông bà nội tôi buộc phải trói mẹ vào một góc tường để tránh mẹ quấy rối đám cưới. Tôi mặc váy cưới, đến ôm mẹ. Mẹ bi bô: "Đẹp... Con gái đẹp... Đẹp". Tôi khóc nức nở, ôm chặt lấy mẹ. Mẹ chồng và chồng tôi cũng đứng đó. Anh ôm lấy vai tôi. Mẹ chồng cũng ngậm ngùi lau nước mắt.
Khi lên xe hoa theo chồng giàu có, tôi ngoái lại nhìn vẫn thấy mẹ tôi khóc nấc lên nhìn theo xe. Trái tim tôi như vỡ vụn ra, đau đớn không tả nổi. Tôi xa mẹ rồi, liệu còn ai chăm sóc mẹ những hôm trái gió trở trời đây? Rồi ai nghe mẹ lảm nhảm, cười một mình đây? Tôi xót xa quá.
Theo Thu Thủy (Helino)