Tôi có bà chị dâu tính kì vô cùng. Chị ấy vô tư quá thành ra vô tâm, nhiều lúc thành vô duyên. Vì sống cùng nhà, tôi đã nhịn rất nhiều lần để giữ hòa khí gia đình rồi, nhưng có những khi, hành động của chị thật sự vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi.
Chuyện là, bình thường chị dâu có đi du lịch cũng không bao giờ quà cáp gì cho ai trong gia đình cả. Nhưng không hiểu sao đợt ấy chị cao hứng thế nào lại mua về tặng tôi một gói quà, dặn là “quà xịn, có dịp đặc biệt thì hẵng lôi ra dùng”. Tôi cứ nghĩ chị tặng mình cái gì đẹp đẽ, to tát lắm. Đằng này, trong hộp quà là một chiếc váy trông rất kinh tởm. Màu sắc của nó là sự pha trộn giữa xanh cổ vịt và màu cháo lòng, rất khó tả. Kiểu dáng thì như từ thập niên xa lắc xa lơ nào đó.
Điều đáng nói ở đây, chị dâu tôi là một người rất có gu thẩm mỹ, bình thường chị rất ưa thời trang và mặc đẹp, chứ hoàn toàn không phải người có thể bỏ tiền ra mua về một cái váy xấu đến nhường này để tặng quà. Tuy nhiên lúc đó, vì phép lịch sự, tôi vẫn phải khen chiếc váy và cảm ơn chị.
Thế mà chẳng hiểu sao, mấy ngày sau tin chị dâu mua tặng tôi chiếc váy được bao nhiêu người trong họ hàng biết. Tôi đi đâu mọi người cũng hỏi “chị dâu mới tặng cho cái váy đẹp lắm hả?”, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua. Đến bố mẹ tôi cũng hỏi chuyện về chiếc váy. Bố mẹ còn nhất quyết bắt tôi phải mặc váy ấy đi thăm họ hàng với cả nhà vì lí do “chị tặng thì phải biết quý”. Điều đó khiến tôi rất khó xử và cả khó chịu.
Tình cờ, tối hôm đó, khi đi ngang cửa phòng anh, chị, tôi nghe thấy chị bảo anh: “Gớm, cô em anh đúng là cao giá quá, em tặng cho cái váy rõ đẹp mà cứ khó chịu không mặc. Từ lần sau thì khỏi quà cáp gì nữa nhé, chật cả va li. Trong khi em kể với dì B, cô C ai cũng ghen tị bảo sao không mua cho dì, cho cô đấy”. Tôi đứng nghe mà tủi thân ứa nước mắt.
Thật sự câu chuyện rất đơn giản, tôi không nghĩ mình lại phải khó xử đến vậy. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một món quà, không nghĩ đó lại còn là một món nợ. Chị dâu tặng tôi cái váy, mà cứ làm như ban ơn cho tôi vậy. Bây giờ tôi không mặc cái váy ấy, thì bị bảo là cao giá, coi thường quà của chị, nhưng tôi mà mặc thì cũng chẳng ra làm sao cả. Tôi chừa rồi, lần sau không bao giờ tôi nhận gì từ chị dâu nữa. Nhưng bây giờ tôi phải làm sao?
Theo Hướng Dương (Helino)