Cách đây 2 tháng, tôi vẫn còn là nàng dâu nhà giàu cam chịu. Dù bị mắng chửi, uất ức đến đâu tôi cũng chỉ dám khóc thầm trong nhà vệ sinh. Cuộc sống làm dâu nhà giàu, ăn cơm nhà giàu chẳng dễ nuốt chút nào.
Bố mẹ chồng tôi làm bất động sản, mở thêm nhà hàng nên giàu có bật nhất ở thị trấn. Chính tôi cũng không nghĩ có ngày mình bước chân vào nhà ấy làm dâu. Vì khi yêu, chồng tôi ăn mặc, đi xe, nói chuyện cũng bình dân, chẳng ra dáng một cậu ấm được nuông chiều. Đến khi ra mắt gia đình, tôi mới bàng hoàng khi thấy anh đưa tôi đến căn nhà lầu 6 tầng khang trang, khuôn viên rộng rãi.
Đám cưới của tôi xa hoa nhất từ trước đến nay ở thị trấn. Nhưng bố mẹ tôi không vui, tôi cũng không nở được nụ cười ngay trong ngày cưới. Mẹ chồng tôi đứng trên lễ đường, tuyên bố trước cả nghìn quan khách rằng cưới tôi làm dâu chỉ vì tôi đã có bầu trước, chứ tôi không xứng đáng bước vào cửa nhà họ. Bà còn bảo bố mẹ tôi rằng con gái như bát nước đổ đi, lấy chồng rồi thì đừng cố "hốt" nữa. Tôi và gia đình bị hạ nhục đầy đau đớn thế đấy.
Những ngày sau đó, dù đang có bầu, tôi vẫn phải làm việc nhà. Chỉ cần làm sai ý mẹ chồng một chút thôi, tôi cũng bị mắng chửi không ra gì. Tiền vàng cưới, mẹ chồng tôi đòi lại hết vì sợ tôi đem về nhà đẻ. Đến mức lương của chồng, tôi cũng không biết bao nhiêu. Tôi cũng không được về nhà đẻ một mình và hạn chế tối đa việc rủ chồng đi cùng. Tính ra, từ khi bầu tới sinh, tôi chỉ về nhà đẻ được 2 lần.
Sinh con ở nhà chồng, mẹ chồng tôi thuê người nuôi và ít khi vào phòng sinh của con dâu vì sợ xui xẻo. Khi nào muốn bế cháu, bà gọi người giúp việc bế ra ngoài rồi lát sau đem vào trả lại. Vì thương con, thương chồng, tôi cố nhẫn nhịn chịu đựng, nuốt nước mắt mà sống trong sự coi thường. Nhưng đến khi mẹ chồng nói xúc phạm đến mẹ đẻ thì tôi không cam chịu được nữa.
Hôm ấy, mẹ tôi đem con gà với ít trứng đến thăm tôi. Ngay từ dưới tầng trệt, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng lanh lảnh: "Bà cứ để đó, gà bẩn lắm, nhà này chẳng ai ăn đâu. Muốn ăn chúng tôi vào siêu thị mua rồi".
Mẹ tôi vào phòng thăm tôi, hai mẹ con mừng mừng tủi tủi. Mẹ tôi bế cháu, vừa định hôn cháu thì mẹ chồng tôi đứng bên ngoài nói vào: "Ấy, cháu nhà này là cháu vàng ngọc, bà đừng hôn nó. Miệng bà không sạch, dễ lây bệnh lắm". Tôi và mẹ sững sờ, mẹ tôi ngượng ngập bỏ cháu xuống giường lại.
Mẹ chồng tôi vẫn đứng ngoài, nói tiếp: "Gặp vậy là được rồi. Bà về để tôi còn tới nhà hàng. Ở đây canh bà mệt lắm". Lúc này thì tôi điên tiết thật sự. Tôi không thể cứ làm nàng dâu cam chịu mãi để bố mẹ tôi chịu nhục mãi được. Tôi đứng dậy, nói thẳng: "Nhà mẹ giàu nhưng con không cần tiền bạc. Con có nhân cách, tự trọng, không giống mẹ ỷ vào mấy đồng tiền rồi coi rẻ nhân cách người khác. Con con đẻ ra, con xin phép ly hôn, nuôi con một mình. Nó không còn là cháu vàng ngọc của mẹ nữa".
Nói rồi tôi bế con, dắt mẹ xuống lầu đi thẳng trước sự ngạc nhiên tột độ của mẹ chồng. Về tới nhà, tôi gọi điện cho chồng, bảo ly hôn. Anh im lặng rồi nói mẹ chồng không cho tôi về nhà nữa nhưng bắt buộc phải để lại đứa bé. Từ đó đến nay, ngày nào tôi cũng mệt mỏi khi chồng tôi đến nhà chỉ vì bắt đứa bé về. Tôi đã buồn càng thất vọng hơn. Giờ tôi có nên làm đơn ly hôn luôn không? Chỉ sợ họ dùng tiền làm sức ép mà bắt con tôi mất thôi.
Theo Thanh Hà (Helino)