Dì là bạn thân của mẹ tôi, ngay từ khi tôi còn nhỏ đã quen với sự xuất hiện của dì. Dì rất yêu thương tôi, lúc nào tới nhà chơi dì cũng mua cho tôi một món quà nhỏ xinh. Tôi cũng quý dì lắm, lúc nào cũng bám theo dì như một cái đuôi.
Tôi cứ nghĩ cuộc sống của tôi cứ êm đềm hạnh phúc trôi qua như thế với sự chăm sóc của cả ba, mẹ và dì, rồi bất chợt tai họa ập xuống đầu tôi. Tôi nhớ năm đó tôi khoảng 10 tuổi, một buổi sáng ngủ dậy tôi không thấy mẹ đâu, hỏi bố, bố cũng không trả lời. Rồi hàng xóm xung quanh bàn tán, nói rằng vì bố không chung thủy nên mẹ mới bỏ đi. Và người đàn bà mà bố qua lại chính là dì. Sau ngày mẹ bỏ đi 1 năm, bố đón dì về ở cùng.
Từ đó tôi ghét dì. Tôi ghét dì vì chính dì là người đã khiến cho mẹ tôi ra đi, chính dì là người khiến tôi trở thành một đứa bé không mẹ. Cũng vì ghét dì nên dù chịu bao nhiêu trận đòn đau của bố, tôi vẫn nhất quyết không gọi dì một tiếng mẹ. Tôi tìm mọi cách chống đối, cãi lời dì, nhưng dì vẫn rất nhận nại và hiền dịu với tôi. Còn mẹ tôi, bao nhiêu năm chưa từng về thăm tôi, cũng không một dòng thư, cuộc gọi hỏi han.
Một năm sau, dì sinh em bé. Là một bé trai. Có con trai, bố tôi vui lắm, lúc nào cũng nói cười và cưng nựng em trai. Nhìn thấy vậy tôi càng giận, tôi giận và hận 2 mẹ con dì đã cướp mẹ khỏi tay tôi và giờ là bố. Tôi luôn tìm cách bắt nạt em trai, lúc thì cấu, khi thì đánh, mặc dù dì biết nhưng chưa bao giờ la mắng tôi.
Rồi năm tôi 15 tuổi, bố tôi qua đời. Một mình dì nuôi 2 chị em tôi khôn lớn. Trong suốt khoảng thời gian đó, nhìn thấy những vất vả của dì, thấy dì thức khuya, dậy sớm may thêm vài cái áo để đóng tiền học cho tôi, có lúc tôi đã rơi nước mắt và muốn tha thứ cho dì, nhưng lý trí của tôi không cho phép.
Tôi đi học đại học, cả năm chỉ về nhà vào dịp tết và ngày giỗ bố. Tôi chưa một lần gọi điện hỏi thăm, cũng chẳng một lần về thăm dì, nhưng dì không bao giờ thắc mắc, vẫn đều đặn hàng tháng gửi tiền lên cho tôi ăn học. Từ khi bước chân về nhà, dì vẫn luôn nhẫn nại với tôi như thế.
Ra trường, cưới chồng, sinh con, dì vẫn âm thầm chăm sóc tôi. Lúc thì gửi lên mớ rau, con cá. Nhưng tôi vẫn luôn cứng đầu, không chịu nhận dì làm mẹ, tôi cũng chẳng cho con trai tôi gọi dì một tiếng bà ngoại. Và tôi cũng chỉ cho con tôi về quê vào đúng dịp dỗ ông. Từ khi đi làm và có tiền, hàng tháng tôi vẫn gửi về cho dì một khoản, mà tôi coi đó là khoản nợ trả công dì đã nuôi lớn tôi. Tôi không muốn có bất cứ sự liên hệ nào với dì.
Cuối tuần vừa rồi, cậu em trai cùng cha khác mẹ gọi điện cho tôi, trong điện thoại tôi nghe nó nấc lên từng tiếng, nó bảo: "Chị ơi, hôm qua mẹ bị ốm vẫn cố ra cây bưởi sau vườn hái quả cho chị, chẳng may trúng gió bị ngã, giờ mẹ mệt lắm rồi, chị về với mẹ đi."
Nghe xong điện thoại của em trai, trái tim tôi bỗng nhiên như bị ai bóp chặt. Nước mắt tôi trào ra, lần đầu tiên tôi nhận thấy dì quan trọng với tôi như thế nào. Tôi vội gọi điện cho chồng lấy xe chở tôi về nhà. Trên suốt quãng đường đi tôi luôn cảm thấy bất an, tôi chỉ mong sao dì sẽ ổn.
Vừa về đến nhà, nhìn thấy dì nằm trên giường, dáng người nhỏ bé, khắc khổ trông thật lẻ loi. Tôi lao vội tới ôm dì như sợ rằng có ai đó sẽ cướp dì khỏi tay tôi. Lần đầu tiên tôi gọi dì là “mẹ”, tiếng “mẹ” xuất phát từ đáy lòng. Dì cũng ôm tôi vào lòng như hồi còn nhỏ.
Tối đó tôi ở lại nhà, ngủ cùng dì. Ôm dì trong lòng, tôi cảm ơn trời phật đã không cướp mất dì khỏi tay tôi. Tôi cảm ơn trời Phật, vì vẫn dành cho tôi cơ hội để chăm sóc dì, người bao dung và chở che với tôi trong suốt những năm qua.
Theo T.L.A (Thời Đại)