Sau hơn 10 năm, cơn sóng trong lòng tôi tưởng như sẽ lặng yên mãi nhưng đọc xong bài tâm sự: "Tôi muốn đám cưới 500 triệu nhưng bạn trai chỉ lo 300 triệu" thì nỗi đau chôn giấu trước đây lại trỗi dậy. Tôi muốn kể ra đây không phải là để kể khổ hay muốn được an ủi, chỉ chia sẻ để ai có cùng hoàn cảnh như tôi rút ra bài học kinh nghiệm. Cách đây 15 năm, tôi là hoa khôi của trường đại học, là con gái duy nhất trong gia đình có bố là hiệu trưởng và mẹ là bác sĩ. Sau khi du học tôi làm cho tập đoàn nước ngoài ở Việt Nam và gặp được anh. Lúc bấy giờ anh mới 36 tuổi nhưng đã là giám đốc vận hành một tập đoàn ở Việt Nam. Anh đẹp trai, lịch lãm, quyết đoán nhưng cùng vô cùng nhân hậu tình cảm. Hầu như các cô gái trong công ty đều mê tít anh. Duyên số cho tôi và anh nên duyên vợ chồng.
Sau kết hôn chồng luôn quan tâm, yêu thương tôi hết mực. Quả thật tôi vô cùng hạnh phúc và cám ơn đời đã trao cho mình quá nhiều phước lành. Nhưng cuộc đời này chẳng ban cho ai mọi điều. Cưới xong tôi mới biết được vì ước mơ thoát nghèo, giúp đỡ gia đình mà anh cố gắng không ngừng nghỉ, đến 37 tuổi mới kết hôn. Sau ánh hào quang địa vị, học vị và cả tiền bạc thì anh đang gồng mình nuôi một dòng tộc cả trăm người. Lương anh bấy giờ đã 200 ngàn đô mỗi năm (tầm 4 tỉ). Vị chi hàng tháng thu nhập là 300 triệu, anh lo nhà cửa, xe cộ, chi phí này kia, còn lại đưa tôi 50 triệu để gửi tiết kiệm. Tôi quá hạnh phúc với cuộc sống hôn nhân và số tiền này cũng đủ để đảm bảo cho tương lai con cái nên tôi không ý kiến gì. Cho đến khi em gái anh đến nhà van xin tôi cho mượn 500 triệu để trả nợ vì làm ăn thua lỗ.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh này nên tôi chấp nhận lấy số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cho cô ấy trả nợ (thực chất là do cờ bạc). Về sau tôi mới biết mình bị lừa vì phía gia đình chồng ai cũng mượn tiền nhưng không bao giờ trả, có đòi cũng không trả lại còn chửi bới vợ chồng tôi, nói chúng tôi keo kiệt, bảo chồng tôi ngu để tôi điều khiển. Tôi đề cao chữ tín nên khi nào cho thì cho, khi nào cho mượn thì phải rõ ràng.
Sau nhiều vụ bị người thân anh đến vay mượn nhưng không trả, tôi có nói chuyện thẳng thắn với anh rằng sẽ không bao giờ cho họ mượn nữa. Còn trường hợp nào cần thật thì trong khả năng hai vợ chồng gửi tặng luôn chứ không vay mượn gì cả. Chồng tôi đồng ý, kể từ đó người nhà anh nhìn tôi như thù địch. Họ nói tôi keo kiệt, bủn xỉn, nhà họ vô phước mới có người dâu như tôi. Mọi chuyện tôi đều có thể cắn răng cho qua nhưng đến mẹ chồng tôi cũng hùa theo và bày nhiều trò lố bịch để lấy tiền, mỗi tuần bà đều phải đi cấp cứu cần gấp 20 triệu, hay mỗi tháng đều có một cái u để mổ cần 30 triệu nữa, tuần nào cũng có đám giỗ cần 10 triệu....
Quá mệt mỏi với cách nói dối đó nên tôi đã hỏi chồng hàng tháng anh gửi mẹ bao nhiêu, anh nói tùy theo tháng, từ 50 triệu đến 100 triệu. Tôi giật mình với con số này, nó hơn cả tiền tiết kiệm anh đưa tôi. Anh giải thích vì mẹ phải nuôi 8 đưa cháu nội ngoại và 2 cặp vợ chồng em trai, em gái anh; chưa kể họ hàng nội ngoại các kiểu nên bao nhiêu cũng thiếu. Tôi yêu cầu anh hạn chế gửi về, quy định hàng tháng chỉ gửi 30 triệu để nuôi bố mẹ già, còn các em anh nên tự lập, tự tìm kiếm công việc để nuôi con, vợ chồng tôi không thể nuôi họ cả đời được. Sau khi nghe chúng tôi nói thế, mẹ và các em anh đòi tự tử, chửi rủa tôi không ra gì. Không những thế họ còn đến tận nhà bố mẹ ruột tôi làm ầm lên, đến mức bố mẹ tôi phải thuê 3 vệ sĩ để ngăn họ xông vào nhà. Thậm chí họ còn có giang hồ đến tận nhà vợ chúng tôi đòi nợ do các em của anh vay nặng lãi. Lúc này tôi đang mang thai nên chồng tôi chấp nhận thanh toán.
Sự việc vẫn chưa có điểm dừng khi chúng tôi thanh toán nợ giúp họ một vài lần, đỉnh điểm khi vợ chồng tôi về quê chồng ăn giỗ thì có cả một nhóm côn đồ cầm dao đến nhà chồng xô xát các thành viên trong nhà, tôi bị động thai phải đi cấp cứu. Sự việc sau đó theo tôi được nghe kể lại thì họ đòi chồng tôi một tỷ vì mẹ chồng tôi vay họ, việc đôi co thế nào mà khiến chồng tôi vỡ mạch máu não ra đi mãi mãi. Vì tôi đi cấp cứu khi sắp sinh nên mọi người giấu tôi việc ra đi của chồng cho đến khi tôi xuất viện. Khi hay tin tim tôi như vỡ vụn, như xác không hồn, ngất lịm đi một hơi dài, tỉnh dậy mới biết mẹ đã đưa tôi đi mổ lấy đứa bé mới 8 tháng tuổi, chưa được 2 kg do sợ tôi không giữ được con.
Suốt một năm đầu sinh con, mẹ tôi phải bỏ việc ở bệnh viện cùng tôi lên Đà Lạt tĩnh dưỡng, chăm sóc tôi và con. Dần dần tôi tạm quên đi cú sốc đau lòng ấy để sống vì con. Cho đến khi con gần 3 tuổi tôi mới đủ dũng khí về quê chồng thăm mộ anh, để xác định lại lần nữa là anh đã ra đi mãi mãi chứ không tự dối lòng rằng anh vẫn còn sống. Về đến đấy tôi biết một điều khủng khiếp hơn nữa, những tên côn đồ giang hồ đến uy hiếp vợ chồng tôi đều do các em chồng thuê đến để lấy tiền chúng tôi. Vì đồng tiền mà họ sẵn sàng bán rẻ lương tâm, đạo đức, dồn ép người thân ruột thịt đến chết. Kể từ đó tôi quyết không cho con mình tiếp xúc và cắt liên lạc với bên nhà chồng.
Những ai chuẩn bị bước vào cánh cửa hôn nhân không chỉ tìm hiểu kỹ bạn đời mà cũng phải tìm hiểu kỹ gia đình của họ thế nào nữa, đừng để xảy ra bi kịch giống như tôi từng trải.
Theo Vân (VnExpress.net)