Sau khi lấy cô ấy, tôi quyết tâm phải hết sức chăm lo, mang lại cho vợ cuộc sống tốt nhất có thể. Và cứ thế, cuộc sống sau kết hôn là chuỗi ngày tôi cắm mặt làm việc với hy vọng về một tương lai tươi sáng.
Tôi bận rộn với những kế hoạch, quay cuồng trong những buổi gặp mặt bàn chuyện làm ăn và tai hại hơn cả là quên ngay việc chăm sóc cho người vợ mới cưới của mình. Có đôi lần cô ấy bóng gió trách tôi tham công tiếc việc, tôi cũng nghĩ hay là thôi không làm nữa, sống đủ như hiện tại là được, không cần dư nữa.
Nhưng rồi thấy vợ mỗi lần mua sắm lại dùng đến tiền bên ngoại, rồi nói với tôi "em dùng hàng tốt quen rồi, những cái khác không hợp" thì lòng quyết tâm dựng nghiệp của tôi lại sâu thêm.
Một thời gian sau đó vợ tôi mang thai. Tôi rất vui mừng vì sắp đón đứa con đầu lòng, tạm thời giảm nhẹ công việc để có thời gian chăm sóc hai mẹ con. Nhưng dường như mang thai khiến tính khí của vợ tôi đổi khác.
Vợ tôi cũng tới đon con nhưng là tay trong tay với một người đàn ông khác. Ảnh minh họa |
Cô ấy nổi quạu lên mỗi khi tôi có ý định gần cô ấy để trò chuyện với con hay đơn giản chỉ là hỏi xem cô ấy muốn ăn gì. Tôi cũng là một người đàn ông không nóng tính nên rất nhanh mọi chuyện đều được xí xóa.
Vợ tôi sinh thiếu tháng, là một bé gái. Tuy còn nhỏ nhưng đường nét của ai, giống ai thì không lẫn đi đâu được. Con xinh xắn giống mẹ, mỗi cái mũi nhỏ là mang nét của bố. Cả gia đình tôi đều rất yêu thương đứa cháu nhỏ này.
Khi con gái tôi được 4 tháng, tôi bắt đầu bận rộn trở lại. Vợ chồng tôi đón mẹ vợ lên ở cùng để tiện chăm sóc hai mẹ con cô ấy. Mọi chuyện cứ thế trôi qua đến khi con gái được 3 tuổi.
Con đi mầm non, tuy rằng không hay khóc nhưng rất kén ăn, đồ ở trường thì ngúng nguẩy không chịu ăn nên tôi và vợ thường phải đón con về tầm trưa.
Một lần, tôi bàn công việc xong sớm, thuận đường tới trường mẫu giáo đón con. Trùng hợp thay vợ tôi cũng tới, nhưng là tay trong tay với một người đàn ông khác. Người đó nghiêng người hôn lên má vợ tôi, còn cô ấy thì không phản kháng mà chỉ cười cười hiền dịu.
Mắt tôi đau nhói, chỉ muốn quay đầu xe đi về nhưng rồi vẫn kiên nhẫn đứng đó. Con gái được cô giáo dẫn ra, nhìn thấy mẹ thì nhào vào lòng nhưng đến khi nhìn sang người đàn ông bên cạnh thì con bé hét lên: "Con muốn bố cơ. Chú này xấu lắm! Tránh xa mẹ ra."
Tôi bước xuống xe lại gần, ôm con bé vào lòng. Mặt vợ tôi cứng đờ, nhìn tôi cười gượng. Chưa đầy một tuần sau ngày đó, lời chia tay rất nhanh được vợ tôi đưa ra.
Tôi học cách cân bằng thời gian dành cho công việc và con gái. Ảnh minh họa |
Ban đầu tôi cũng rất đau đớn, nhưng rồi nghĩ lại, thà chia tay còn hơn mang cái tiếng ràng buộc hạnh phúc của cô ấy, thà chia tay thì con gái sau này lớn lên mới không có khó xử chuyện của mẹ.
Tôi chuyển hầu hết tài sản sang tên cô ấy, chỉ giữ lại một căn nhà nhỏ ngày xưa mua để cưới cô ấy. Con gái cũng định để vợ tôi nuôi, ít nhất con gái gần mẹ vẫn tốt. Thế nhưng đến ngày chia tay, con gái khóc ầm ĩ đòi ở với bố, nước mắt nước mũi lau hết vào ống quần tôi, khiến tôi cảm động. Và vì thế tôi giành quyền nuôi con gái.
Từ ấy đến giờ cũng gần một năm, những việc tôi tưởng mình không hề làm được, cuối cùng vẫn làm tất cả. Sáng dậy sớm sắp quần áo vào balo rồi dẫn con gái ăn sáng, đi học, sau đó tôi mới đi làm. Chiều đón con bé về, tắm táp, rồi ăn tối.
Trước khi đi ngủ tôi sẽ đọc cho con gái nghe vài mẩu chuyện nhỏ, dạy dỗ con thế nào đúng, thế nào sai. Tôi học cách cân bằng thời gian dành cho công việc và gia đình, còn con gái học cách ngoan ngoãn lớn lên mà không có mẹ ở bên, gần một năm mà hai bố con trưởng thành rất nhiều.
Tôi biết con bé nhớ mẹ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nên đó là điều hiển nhiên. Ấy vậy mà có lần mẹ tôi thấy con bé khóc, hỏi "cháu nhớ mẹ à?"
Con bé liền trả lời: "Cháu nhớ mẹ lắm, bà nội. Nhưng bà đừng bảo bố cháu. Bố cháu buồn."
Cảm ơn con gái, cảm ơn con đã đến bên bố, để bố có thể yêu thương, nuôi dưỡng con. Bố sẽ cố gắng mang lại cho con một môi trường tốt để trưởng thành, hy vọng con có một tương lai tươi sáng.
*Câu chuyện được chia sẻ trên NEU Confessions