Anh vừa đi, 15 phút sau đã có điện thoại của người lạ gọi cho tôi nói vào viện làm thủ tục cho chồng.
Chồng tôi năm nay 28 tuổi, anh có một chiếc xe máy phân khối lớn mua gần 200 triệu. Chồng tôi yêu quý chiếc xe lắm, yêu quý đến mức 2 tháng trước gặp tai nạn tai nạn giao thông suýt phải cưa mất chân, vậy mà khi tỉnh lại, việc đầu tiên anh hỏi là: "Xe của anh đâu? Xe có bị làm sao không?".
Cả nhà tôi lắc đầu ngán ngẩm. Mẹ chồng tôi xót con, đòi bán bỏ chiếc xe đó, nhưng anh nói: "Mẹ mà bán xe của con thì thà mẹ bán con đi còn hơn". Mẹ chồng quát: "Mày suýt chết mà mày còn giữ xe làm gì? Mày muốn để mẹ mắc bệnh tim mỗi lần nghe tin mày ngã hả?". Rồi bà giận dữ bỏ về.
Chiếc xe đó chồng tôi cũng phải bỏ ra 30 triệu để sửa lại. Chồng tôi xuất viện về nhà, ngày nào anh cũng lau chùi xe. Nhà cửa bẩn, giường chiếu bẩn anh cũng mặc kệ. Nhưng riêng xe thì lúc nào cũng bóng loáng như mới. Anh luôn than thở ngứa ngáy chân tay, muốn được nhảy lên xe đi dạo một vòng. Nhưng vì chân anh bó bột, làm cách nào cũng không trèo lên xe được, vì thế mà anh dồn hết "tình yêu thương" nó vào việc lau chùi và hôn xe mỗi ngày.
Tôi bực bội lắm, tối đó tôi cho anh nhịn cơm. (Ảnh minh họa) |
Có lần con trai 3 tuổi của tôi nghịch ngợm, lấy bút vẽ khắp thân xe. Bút màu của con là loại có thể lau chùi được, nhưng chồng tôi đã đánh con một trận rất đau và cấm con được lại gần chiếc xe. Đấy, anh yêu quý xe còn hơn cả con cái mình. Tôi bực bội lắm, tối đó tôi cho anh nhịn cơm, mặc dù anh đang trong giai đoạn phải ăn nhiều để dưỡng bệnh. Đêm đói, anh xuống bếp lục tủ lạnh, kiếm được mấy hộp sữa chua nên vừa ngồi ăn vừa tâm sự với xe.
Anh mách xe rằng anh bị tôi bỏ đói, tôi tàn nhẫn, tôi không biết thương chồng đau ốm… Tôi ngồi nghe lén mà vừa tức vừa buồn cười.
Sáng hôm sau tôi hỏi anh có xin lỗi con không? Nếu không xin lỗi thì tiếp tục nhịn. Anh không xin lỗi, còn nói: "Anh là bố nó, có chuyện bố xin lỗi con hả? Mà anh đã bảo cấm nghịch xe anh rồi mà nó còn nghịch không nghe lời, lần này là bút, lần sau là dao hay kéo xước xe của anh thì thế nào? Em là mẹ mà không để ý dạy con à?".
Thế là sáng đó, mẹ con tôi ngồi ăn phở, anh nhịn. Vì anh vẫn bó bột, chỉ có thể tập tễnh đi bằng nạng nên không thể đi đâu mua gì ăn được. Chỉ có thể ở nhà chờ cơm nên tôi bắt nhịn lúc nào thì phải nhịn.
Buổi trưa tôi từ cửa hàng về thì thấy anh đang nói với con: "Mày bảo mẹ cho bố ăn đi, trưa nay mà nhịn nữa là bố chết đấy. Bố đang bị ốm, mày có nhìn thấy nạng đây không? Có thấy bố bị bó bột không? Lát nữa về bảo mẹ là bố xin lỗi rồi nhé rồi đòi mẹ trưa nay ăn vịt quay đi. Lúc nào bố khỏi chân, bố cho mày ngồi xe đi chơi với bố".
Tôi cũng chỉ định dọa anh hai bữa cho anh bớt chăm chăm vào sở thích đó chút thế thôi. (Ảnh minh họa) |
Trên tay tôi thì đúng là túi vịt quay thật, đây là món anh thích. Tôi cũng chỉ định dọa anh hai bữa cho anh bớt chăm chăm vào sở thích đó chút thế thôi, chứ anh đang cần bồi bổ cho sớm phục hồi, ai dám để anh đói.
Khi vừa được tháo bột, ngay hôm đó anh đã nhảy lên xe đi một vòng. Chân vẫn yếu mà xe thì nặng, song nếu bắt anh ở nhà thì anh hậm hực vì thế tôi mặc kệ. Ai ngờ, anh vừa đi, 15 phút sau đã có điện thoại của người lạ gọi cho tôi nói vào viện làm thủ tục cho chồng.
Tôi không nhớ trước đây anh ngã bao nhiêu lần nữa. Lần nào nhận được điện thoại của người khác, tôi cũng tái mặt lo lắng chạy vào viện. Cũng may anh bị ngã nhẹ, chỉ xây xước hoặc trật khớp. Chỉ có đợt vừa rồi bị nặng do phóng trên đường cao tốc. Còn lần này, chân yếu nên anh không chống được, bị xe ngã đè vào người khiến cái chân vừa khỏi bị gãy lại. Và tỉnh lại, câu đầu tiên anh hỏi vẫn là: "Xe của anh đâu, có bị hỏng nhiều không?".
Tôi thật không hiểu chồng tôi nữa. Bị ngã nhiều lần, bị đau đớn như thế nhưng anh vẫn không chịu từ bỏ chiếc xe. Mẹ chồng tôi nghe tin tức tốc đòi bán xe. Giờ thì tôi hoàn toàn ủng hộ mẹ chồng. Hai mẹ con tôi dự định nhân đợt này chồng nằm viện, ở nhà tôi và mẹ bán bỏ xe đi. Như thế liệu chồng tôi có nổi điên không nhỉ? Có nên bất chấp mà bán nó đi không hả chị em?
Theo L.Hường (Thời Đại)