Có thể khi tôi kể câu chuyện về cuộc đời mình, tôi sẽ nhận lại rất nhiều phỉ báng của mọi người. Nhưng sau cuộc gặp gỡ với người phụ nữ ấy vào chiều nay, tôi đã rất đau lòng, tủi hổ.
Tôi có con từ rất sớm, khi vừa tròn 20 tuổi. Đứa bé là kết quả của một cuộc tình mà cả đời này tôi cũng không quên được. Anh cũng là người mà tôi thương yêu nhất. Khi biết tôi có thai, anh đã đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ anh và bàn bạc chuyện cưới hỏi. Nhưng rồi khi đám cưới chỉ còn đúng một tháng nữa diễn ra thì anh bị tai nạn lao động, mất ngay tại chỗ.
Nhận tin dữ, tôi chết sững. Khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Vì quá sốc nên tôi bị động thai, suýt mất luôn đứa bé. Hai ngày sau, tôi được ra viện. Nơi đầu tiên tôi đến chính là nhà anh. Khi đó, nhà anh vẫn còn treo khăn tang trắng nhưng anh thì không còn nữa.
Vừa thấy tôi, mẹ anh đã lao ra, đánh vào người tôi và liên miệng mắng tôi. Bà đau đớn quá nên đổ tội khắc chồng cho tôi. Tôi mất chồng, lại bị đổ tội nên đau đớn càng chồng chất.
Suốt những tháng sau, tôi làm việc cật lực để kiếm tiền sinh con. Bên nhà anh không hề đả động hay hỏi thăm đến đứa bé nữa. Thậm chí khi tôi sinh con, họ cũng không đến nhìn mặt cháu một lần. Cũng may khi đó bên cạnh tôi còn bố mẹ. Họ chăm sóc, yêu thương, bao bọc, che chở tôi.
Khi con được 6 tháng, tôi lên thành phố, đi làm lại nhưng vẫn không đủ tiền nuôi con. Tiền sữa, bỉm, bệnh tật, thuê người chăm sóc đã "ngốn" hết mức lương công nhân hơn 5 triệu của tôi. Mỗi lần con bệnh, phải nhập viện điều trị là mỗi lần tôi cùng đường, phải vay mượn khắp nơi. Suốt mấy tháng ròng, tôi gần như không có tiền mua thịt lợn ăn mà chỉ ăn cá khô cho qua.
Cách đây 2 năm, con tôi bị nhiễm trùng máu phải lọc máu. Nhưng tôi không có đủ số tiền để tiến hành. Trong giây phút khó khăn đó, tôi đã mang ơn một người đàn ông gặp gỡ vô tình trong bệnh viện. Anh ấy nói chưa vợ, lớn hơn tôi 10 tuổi, ra dáng là người có tiền bạc. Vì cảm thông cho hoàn cảnh tội nghiệp của tôi nên anh ấy đã cho tôi 20 triệu đồng mà không đòi lấy lại. Số tiền đó đã cứu sống con tôi một mạng. Tôi cũng mang ơn anh ấy, trở thành người yêu của anh ấy từ đó.
Chúng tôi yêu nhau. anh ấy chăm sóc tôi rất kĩ, rất chu đáo. Từ lúc có anh ấy, mẹ con tôi sống yên ổn, thoải mái hơn trước rất nhiều. Cho đến khi có một người phụ nữ từ quê lên tìm tôi.
Người ấy vừa thấy đã lao vào đánh tới tấp vào tôi. Bị đánh quá bất ngờ, tôi không kịp phòng bị chỉ biết ôm đầu chịu trận. Nhưng tôi nghe thấy người phụ nữ ấy la hét chửi tôi là hồ ly tinh, cướp chồng người khác, ăn tiền của anh ta đến nỗi anh ta lừa lấy sổ đỏ nhà chị ta đi thế chấp. Mọi người ở khu trọ nhìn tôi bằng một con mắt khác. Vài người vào can ngăn nhưng cũng có người cay độc nói để cô ta đánh tôi cho tôi chừa.
Đánh xong rồi, chị ta hùng hổ mắng tôi thêm một trận nữa mới bỏ về. Tôi cay đắng lết vào nhà, gọi điện cho anh ấy thì không liên lạc được. Từ đó đến nay, anh ấy như biến mất hẳn. Tôi lại quay về với cuộc sống khổ sở ngày trước.
Mỗi khi ra đường, tôi lại gánh chịu ánh mắt dò xét, khinh bỉ của mọi người nhưng chẳng ai hiểu hay cảm thông cho tôi cả. Tôi phải làm gì để thoát khỏi sự tủi nhục này đây? Là tôi bị lừa dối chứ có phải tôi đi cướp giật của ai đâu.
Theo Nguyễn An Thư (Helino)