Từ nhỏ, tôi đã có cảm giác mẹ không thương yêu mình. Thậm chí có lúc, tôi trộm nghĩ có lẽ mình chỉ là con nuôi của mẹ. Tôi sinh ra trong một hoàn cảnh phức tạp. Mẹ tôi có thai với người yêu nhưng bị ruồng rẫy. Cả đời tôi không được biết mặt bố. Tôi cũng xem như mình là một đứa trẻ không cha từ lâu rồi.
Tôi là đứa con duy nhất của mẹ, nhưng mẹ lại không hề chiều chuộng tôi. Bà tiết kiệm cả đời. Đến nỗi quần áo của tôi suốt 12 năm đi học đều là đồ được mẹ xin của người khác. Mà mẹ tôi đâu phải người khó kiếm tiền. Trước đây bà làm quản lý cho công ty may. Tiền lương cũng không phải quá ít. Vậy mà mẹ tôi ăn dè hà tiện, không dám mua sắm bất cứ thứ gì.
Sau này, mẹ tôi mở công ty để kinh doanh. Làm ăn gặp thời nên công ty của mẹ tôi phất lên như diều gặp gió. Ấy vậy mà bà vẫn không thay đổi tính khí. Tiền có thì mẹ tôi gửi tiết kiệm chứ nhất quyết không cho con gái.
Có đứa con gái đi lấy chồng, đáng lẽ mẹ tôi phải mua cho tôi một căn nhà hay chí ít cũng được vài cây vàng mới phải. Thế nhưng bà chỉ cho tôi được 5 chỉ vàng. Mẹ làm như vậy, tôi thấy rất mất mặt. Dù gì mẹ tôi cũng có vài cuốn sổ tiết kiệm. Cho tôi một chút cũng đáng là bao mà bà tiếc của?
Vì mẹ không giúp đỡ nên tôi rất chật vật kiếm sống. Mẹ tôi thà thuê giúp việc rồi trả tiền cho họ chứ không thuê tôi. Trong khi tôi không có công việc ổn định mà phải làm việc bán thời gian tại một nhà hàng. Tới khi mẹ tôi bệnh nặng, tôi phải nghỉ việc để chăm mẹ. Lúc này bà mới trả tiền công để tôi trang trải tiền sinh hoạt.
Đôi lúc tôi tự hỏi, cả một đời mẹ tôi tiết kiệm để làm gì? Chẳng lẽ mẹ tôi muốn để dành cho con cháu? Cuối cùng, ngày mà mẹ tôi qua đời thì mọi chuyện cũng đã rõ. Chỉ có điều nó khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Trước khi mất, mẹ tôi đã dành một phần tiền để làm phí mai táng. Sau khi bà qua đời, luật sư của mẹ tôi đến nhà. Đúng là bà đã để lại cho tôi một phần tiền. Nhưng đó là số tiền rất nhỏ so với tổng tài sản của mẹ tôi.
Điều đáng nói là mẹ tôi đã dành tất cả số tiền còn lại để tài trợ cho một tổ chức nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Tôi biết, làm từ thiện là việc nên làm. Thế nhưng mẹ tôi lại làm từ thiện cho người ngoài hết số tiền ấy. Thật lòng tôi thấy rất bức xúc. Không hiểu mẹ tôi đã nghĩ gì khi quyết định như vậy. Tôi đang phải sống vô cùng chật vật nhưng mẹ tôi chẳng hề quan tâm hay lo lắng cho tôi.
Hỏi ra tôi mới biết, lâu nay mẹ tôi đã bí mật quyên góp tiền cho tổ chức ấy. Khi còn sống, bà rất hay lui tới những nơi như vậy. Giờ mẹ mất rồi, tôi không thể hỏi hay đối chất gì nữa. Chỉ là tôi rất buồn và thất vọng. Tại sao mẹ tôi lại cho người ngoài tiền thay vì cho con gái của mình chứ?
Độc giả Giấu tên (Helino)