Tôi 30 tuổi, công việc ổn định, thu nhập tháng 30 triệu. Tôi và bạn trai quen nhau 3 năm, đang dự tính kết hôn. Anh không gái gú, rượu bia, bài bạc, là mẫu người chung thuỷ, tiền làm ra đưa tôi hết. Tôi muốn gì cũng chiều theo. Sau kết hôn, anh sẽ ở nhà tôi vì tôi không muốn ở trọ, ba mẹ tôi lại có tuổi và thường xuyên cãi vã do không hợp tính nên tôi muốn ở cùng để tiện chăm sóc và hoà giải. Em tôi đang đi du học. Ba mẹ có tuổi, buôn bán nhỏ, chi phí sinh hoạt chủ yếu là tôi lo liệu. Ba mẹ anh ở quê cùng anh chị của anh, kinh tế ổn, không cần chu cấp, thỉnh thoảng chúng tôi có quà cáp, lễ tết anh gửi lì xì cho cha mẹ.
Vì xác định cưới nên gia đình tôi coi anh như người nhà, cũng nhờ vả anh khi cần. Nhưng tôi cảm giác anh đối với gia đình tôi chỉ có lệ, cho có. Anh hầu như không bao giờ hỏi thăm hay quan tâm em tôi, với ba mẹ cũng hời hợt. Nhờ gì hay nói gì anh vẫn nghe, vẫn làm nhưng tôi rất ngại, cảm giác đang phiền anh - rất khác với cảm giác người nhà nhờ, giúp đỡ nhau. Anh không tự giác, tự lên tiếng mà toàn là ba mẹ hoặc tôi lên tiếng nhờ. Ví dụ ba mẹ có việc về quê, nhờ anh coi nhà, anh nói nếu không thật cần thiết, anh không muốn trông nhà giúp mà muốn ở trọ hơn.
Gia đình tôi trước đây rất nghèo. Tôi rất thương cha mẹ và em mình, thậm chí từng chia tay anh vì không chịu ở riêng sau cưới, còn anh không chịu về nhà tôi ở. Hơn nữa tôi sợ em mình thấy tôi lấy chồng sẽ không lo học hành mà đòi về đi làm, chăm sóc cha mẹ thay tôi. Sau này anh năn nỉ, nói sẽ ở nhà tôi, cùng tôi chăm sóc cha mẹ, tôi mới đồng ý quay lại. Thật sự tôi cũng rất yêu anh, nhưng nếu phải lựa chọn giữa anh và gia đình, tôi chọn gia đình mình.
Lúc này tôi thấy khó xử vì có cảm giác anh đang miễn cưỡng với gia đình mình. Tôi muốn mua gì cho ba mẹ hay đưa ba mẹ đi du lịch đều thấy khó mở lời với anh (anh đưa tiền tôi giữ, chi tiêu gì chúng tôi đều nói với nhau), cảm giác đang tiêu tiền chung cho gia đình mình. Tôi thực sự không thoải mái, phần vì suy nghĩ của mình, phần khác vì thái độ của anh. Mỗi lần như vậy, anh dửng dưng, không hào hứng khiến tôi thấy có lỗi với anh. Dần dần tôi nhận ra rằng, không thể đòi hỏi người khác yêu quý gia đình mình như chính mình được. Và tôi có mâu thuẫn từ đây. Nhà tôi từng trải qua nhiều biến cố, nên tôi luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho gia đình mình, có gì tôi cũng nghĩ đến cha mẹ và em đầu tiên. Vậy nên tôi thấy có lỗi với anh, với gia đình anh.
Tôi thấy anh không thực sự thương gia đình tôi, còn tôi thì quá yêu nhà mình nên nhiều lúc thấy không công bằng với anh. Bên cạnh đó, chuyện ấy của chúng tôi cũng có vấn đề. Tôi hầu như không có nhu cầu, ham muốn bao giờ, nếu anh không đòi hỏi, tôi hầu như không bao giờ đòi. Có lẽ do tôi căng thẳng và thường xuyên stress vì là kiểu người hay suy nghĩ. Tôi thấy mình làm ra tiền, không có nhu cầu sinh lý cao, lại quá yêu gia đình, có lẽ không nên kết hôn. Tôi sợ nếu kết hôn sẽ làm anh khổ, vì kéo anh về phục vụ gia đình mình. Tôi là con trong nhà sẽ thấy vui, hạnh phúc. Còn anh, nếu vợ cái gì cũng bên ngoại, bao nhiêu tiền làm ra đều chu cấp, mua sắm cho nhà ngoại, người đàn ông có chấp nhận?
Vừa rồi tôi dùng toàn bộ tiền để dành sửa nhà cho ba mẹ thay vì để lo cưới xin, vì cũng muốn nhà cửa đàng hoàng rồi mới cưới. Tôi không biết anh vui hay không vì anh không phản ứng gì, cũng chẳng nói tốt hay không tốt. Ngoài vấn đề trên, còn lại anh tốt, yêu thương tôi vô cùng, vì tôi mà đồng ý ở rể, hứa cùng tôi chăm sóc cha mẹ. Tôi rất bối rối, mong mọi người cho tôi lời khuyên. Xin cảm ơn.
Theo Hân (VnExpress.net)