Vợ chồng tôi từng có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Chúng tôi đã yêu nhau 3 năm trước khi kết hôn. Cứ ngỡ đám cưới là cái kết hạnh phúc mà chúng tôi có được. Không ngờ đấy lại là khởi đầu cho những đau khổ mà bây giờ tôi phải gánh chịu.
Lấy nhau 1 năm chưa có con, tôi nghĩ có lẽ mình bị chậm con nên đã cũng chồng đi khám bệnh. Kết quả chúng tôi hoàn toàn bình thường. Tôi còn nghi hoặc kết quả ấy và đi khám lại nhiều nơi. Nhưng đến nơi nào họ cũng nói vợ chồng tôi không có vấn đề về sức khỏe sinh sản.
Vậy là chúng tôi bắt đầu hành trình tìm con. Ròng rã 2 năm trời, ai mách gì là tôi lại tin tưởng làm theo. Thậm chí chỉ vì một tin đồn mà mình nghe được, tôi đã lặn lội lên tận Tây Nguyên để xin thuốc của ông thầy nọ. Thế nhưng kết quả không có gì thay đổi.
Vợ chồng tôi tìm đến phương pháp y học tân tiến. Chúng tôi cấy phôi rồi lọc tinh trùng của chồng tôi. Lần 1, lần 2, đến lần thứ 3 vẫn không thành công. Trong khi đó, tiền tiết kiệm của chúng tôi đã cạn kiệt. Bố mẹ 2 bên đều hỗ trợ chúng tôi về mặt tài chính, có điều so với số tiền chúng tôi bỏ ra. Số tiền ấy chẳng thấm là bao.
Tôi và chồng dần tuyệt vọng, cả bố mẹ chồng cũng bắt đầu ghét bỏ tôi. Mẹ chồng tôi suốt ngày xỉa xói tôi, nói tôi là người vô phúc nên đến chuyện sinh con cũng không thể làm được. Chồng tôi trước đây yêu tôi là thế, vậy mà lúc mẹ chửi vợ, anh lại trầm ngâm để mặc mẹ thích chửi thế nào thì chửi.
Tháng trước, chồng tôi về nhà sau một chuyến công tác và nói anh muốn ly hôn. Anh bảo sống với tôi mà không có con khiến anh cảm thấy ngột ngạt, khó chịu. Mặc cho tôi khóc lóc, mặc cho tôi gợi lại những kỷ niệm, chồng tôi vẫn cứng rắn đòi ly hôn. Cuối cùng, tôi chấp nhận ly hôn vì không thể níu kéo được.
Những ngày này, tôi thật sự rất tuyệt vọng. Tôi bỏ ăn, mất ngủ và chẳng màng đến chuyện gì khác. Thấy tôi nhợt nhạt, xanh xao, đồng nghiệp còn trêu tôi có bầu. Tôi chỉ cười qua quýt, chiều nay vào tiệm thuốc mua và viên thuốc kích thích ăn ngon, tôi tiện mua một que thử thai. Không ngờ về nhà thử, tôi thấy mình đã thật sự có thai.
Việc đầu tiên sau khi biết tin vui này là báo với chồng. Tôi hẹn anh ra ngoài nói chuyện vì đã chuyển về nhà mẹ đẻ vài hôm trước. Gặp tôi, anh hờ hững như người xa lạ. Đau lòng hơn là lúc tôi báo mình có thai, anh lặng người một lúc rồi nói: "Em muốn níu kéo anh đến vậy à? Đến mức ăn nằm với người khác rồi bảo là con anh? Bao năm qua chạy chữa chẳng có, giờ em tự nhiên nói có thai, làm sao anh tin đó là con mình đây?".
Rồi chồng tôi bảo tôi hãy phá thai vì anh không tin đứa con ấy là giọt máu của mình. Nếu không thì ly hôn và tôi có thể sinh con. Tôi đau đớn đến tột cùng. Đây là những gì chúng tôi ao ước bao năm qua, giờ đã như ý nguyện, sao chồng tôi lại nghi ngờ tôi như vậy chứ? Tôi nên làm gì đây mọi người, chẳng lẽ lại ly hôn khi mang thai đứa con của chồng mình sao?
Theo N.Y (Helino)