Sống trên đời 50 năm, chưa có nỗi đau nào tôi chưa từng nếm trải. Từ việc bị chồng phản bội đến chuyện bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà dù tôi chẳng làm gì sai. Nhưng bù lại, tôi luôn hãnh diện và tự hào vì có một cô con gái xinh xắn, biết thương yêu, quan tâm mẹ.
Hai mẹ con tôi nương tựa nhau mà sống suốt mấy mươi năm nay. Con bé càng lớn, tôi càng hạnh phúc vì con quá giỏi giang, thành công. Tốt nghiệp đại học Y, con bé đang là bác sĩ chuyên Nhi ở bệnh viện lớn. Hàng tháng, con bé cho tôi tiền tiêu dùng, còn mua sắm đồ đạc trong nhà không thiếu thứ gì.
Người ngoài đều nói tôi sống vì con cả đời, giờ đã đến lúc hưởng quả ngọt. Tôi vui lắm. Mỗi chiều, hai mẹ con ăn cơm là lại ríu rít trò chuyện. Dù thiếu vắng bóng đàn ông nhưng không khí trong nhà lúc nào cũng vui vẻ.
Nhưng con gái tôi rất kĩ tính trong chuyện chọn chồng. Tôi hỏi, con bé chỉ nói chưa đến lúc giới thiệu cho tôi biết người đó. Vì thế, tôi chỉ mong ngóng con dẫn bạn trai về ra mắt và tính chuyện cưới hỏi cho yên bề gia thất. Là người làm mẹ, tôi muốn nhìn con gái rạng rỡ trong tà váy cưới đi vào lễ đường.
Nhưng ngày tháng cứ trôi, con gái tôi giờ đã gần 30 tuổi vẫn cứ đi về một mình. Hai tuần trước, tôi đổ bệnh nặng. Khi nằm ở phòng cấp cứu, tôi nắm tay con bé, bắt buộc nó phải hứa đưa bạn trai về ra mắt tôi. Con bé gật đầu trong nước mắt.
Tôi xuất viện về được mấy ngày nay. Mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, con bé lại cười cười. Nó nói tôi khi thấy bạn trai nó thì đừng quá bất ngờ, cũng đừng tỏ thái độ kì thị. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ con gái lo xa nên mới nói trước như thế.
Không ngờ, chủ nhật này, tôi điêu đứng thật sự khi gặp người yêu của con gái.
Hôm đó, tôi đã chuẩn bị kĩ càng từ nhà cửa, thức ăn trưa. Tôi muốn để lại ấn tượng tốt nhất trong mắt người yêu con gái. Vả lại, tôi không có chồng bên cạnh thì càng phải chứng tỏ mẹ con tôi sống rất bình yên, rất hạnh phúc để cậu ấy không coi thường con gái tôi.
Nhưng khi con gái cùng người yêu đi vào, bát mắm trên tay tôi rơi lúc nào không hay. Người yêu con bé mặc quần tây, sơ-vin rất lịch sự. Tóc cắt ngắn kiểu tomboy, cao hơn con gái tôi một xíu. Nhưng chỉ cần nhìn qua thôi, tôi đã nhận ra ngay, người yêu của con bé là một cô gái. Bởi dù có ăn mặc giống đàn ông, thậm chí ngực nhỏ thì đường nét trên gương mặt vẫn là của một cô gái.
Con tôi dẫn bạn trai vào, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, con bé thoáng ngượng ngùng giới thiệu đây là người yêu nó. Tôi cố vẫn không sao cười nổi, chỉ có thể gật đầu nhẹ rồi kêu con gái ra sau nhà hỏi chuyện.
Con bé khẳng định đó đúng là người nó yêu. Chúng nó đã yêu nhau mấy năm nay rồi nhưng sợ tôi biết sẽ sốc nên giấu kín. Giờ nó muốn sống thật với bản thân mình nên đưa bạn trai về. Tôi không chấp nhận được sự thật nghiệt ngã này. Con gái tôi yêu thương, mong đợi hạnh phúc cuối cùng lại đi yêu một cô gái khác.
Quá sốc, tôi bảo mệt rồi lên giường nằm. Hai đứa nó ăn uống rồi con bé tiễn bạn trai về. Hai ngày nay, tôi không muốn nói chuyện với con gái. Con bé thì bắt chuyện, cười đùa với tôi. Thấy thái độ tôi lạnh tanh, con bé thở dài, buồn bã hẳn. Không khí trong nhà cũng trầm xuống, u ám. Tôi phải làm gì với tình yêu của con gái mình đây?
Theo Lê Thị Hồng (Helino)