Quê tôi ở tỉnh lẻ, tốt nghiệp đại học do không tìm được việc làm nên tôi đi học văn bằng 2 trên Hà Nội. Cũng tại lớp học, tôi đã quen Hưng - một chàng trai công tử đúng chất nhà mặt phố, bố làm to. Mẹ Hưng kinh doanh ô tô, bố Hưng làm quan to ở một quận nội thành, nhà chỉ có mình Hưng là con trai. Phải thừa nhận rằng, khi nhận lời yêu Hưng tôi cũng có chút toan tính thực tế. Yêu nhau chưa đầy 1 năm chúng tôi đã quyết định cưới, bố mẹ tôi ở quê mừng lắm, nghĩ gia đình ăn ở phúc đức nên con cái được nhờ. Tôi cũng háo hức vì sau khi cưới bố mẹ chồng sẽ lo cho tôi một công việc ổn định, và cho vợ chồng tôi ở riêng trong một căn nhà lớn giữa nội thành.
Vài tháng sau khi cưới, chúng tôi đón chào đứa con đầu lòng là một bé gái kháu khỉnh. Cuộc sống viên mãn tưởng mới bắt đầu khi tôi tròn 25 tuổi, chẳng ngờ, chỉ sau một đêm, tất cả sự thực vỡ tan tành như giấc mộng.
Hôm ấy là sinh nhật chồng tôi, tiệc tùng đến gần 12h đêm mà đám bạn của Hưng vẫn lố nhố đầy nhà, tôi giữ ý không dám đuổi khách nên lui vào phòng đi nghỉ trước. Mệt quá, tôi ngủ thiếp đi không biết gì, nửa đêm tôi tỉnh giấc, không thấy chồng đâu nên giật mình đi tìm. Nhưng trời ạ, khi vừa bước vào nhà vệ sinh, đập vào mắt tôi là hình ảnh Hưng nằm xõng soài trên sàn nhà, người bất tỉnh, miệng sùi bọt mép.
Chồng tôi đã qua đời. Người ta thông báo Hưng bị sốc thuốc khi sử dụng ma túy. Sau này tôi mới biết, do nhà có điều kiện nên Hưng bị bạn bè rủ rê, ăn chơi trác táng, đua đòi nghiện ngập. Do thường xuyên được đáp ứng đủ thuốc nên Hưng không có biểu hiện gì bất thường, hôm ấy gặp nạn vì Hưng dùng quá liều. Bố mẹ Hưng cũng biết sự thực về con trai mình và những mong sau khi lấy vợ xong Hưng sẽ thay đổi, trưởng thành hơn. Chẳng ngờ lại ra nông nỗi ấy.
Sau cái chết của Hưng, tôi suy sụp như bị ngã xuống vực thẳm, không biết phải chống trọi ra sao với đoạn đường đời gian nan phía trước. Bố mẹ đẻ ở xa, bố mẹ chồng cũng không ở gần, một mình tôi ôm con nhỏ thui thủi trong căn nhà rộng lớn. Vậy là tôi đã thành góa phụ năm 25 tuổi.
Cuộc sống vẫn cứ chảy trôi, tôi một mình nuôi con với sự trợ giúp của ông bà nội. Ông bà cho mẹ con tôi mỗi tháng 10 triệu để sinh hoạt và thuê ô sin. Tôi cảm kích nhưng không dám nhận, thế là ông bà lại giúi vào túi cháu gái. Nhiều lúc than thân trách phận mình hẩm hiu, tôi lại nghĩ đến bố mẹ chồng và hiểu ông bà mới là người mất mát nhiều nhất.
Năm tháng trôi, Su cũng được gần 3 tuổi, nỗi đau gần lắng dịu. Gái một con trông mòn con mắt, vốn đã có chút nhan sắc nay lại son rỗi nên đi đâu tôi cũng có kẻ dòm người ngó. Người tán tỉnh cũng có, người đặt vấn đề nghiêm túc cũng có, tôi loay hoay chưa biết tính sao, vì hiện tại tôi chưa có tình cảm với ai, nhưng vài ba năm nữa, có thể khi đã mệt mỏi trên đường đời, chắc có lẽ tôi cũng cần một bờ vai vững chắc để tựa vào.
Đúng lúc ấy, bố mẹ chồng gọi tôi về nói chuyện. Ông bà thẳng thắn cho hay không hề có ý bắt tôi phải ở vậy nuôi con suốt đời. Ông bà cho tôi hai lựa chọn. Một là đi bước nữa xây dựng hạnh phúc riêng, ông bà sẽ đứng ra lo cho tôi như gả con gái đi lấy chồng nhưng tất cả nhà cửa và con cái phải để lại, ông bà sẽ cho tôi 50 triệu làm “vốn”. Hai là, nếu ở vậy nuôi con thì không được để “điều tiếng xấu”, ông bà sẽ cho một chiếc ô tô nhỏ để hai mẹ con đi lại, khi Su tròn 10 tuổi, ông bà sẽ sang tên căn nhà đang ở cho tôi.
Thực lòng, tôi không phải là người tham vật chất để cố ở lại lấy tài sản thừa hưởng từ ông bà (ông bà có mình Su là cháu gái, tất nhiên tài sản sau này cũng là của Su), tôi cũng không phải là loại đàn bà đong đưa, mộ chồng chưa xanh cỏ đã tư tình với gã đàn ông khác. Nhưng tương lai, có thể, tôi cần cả con tôi và một người đàn ông để dựa dẫm, thì phải làm sao?
Theo Người đàn bà đau khổ (Dân Việt)