Vợ tôi là một người phụ nữ độc lập về kinh tế và có cá tính mạnh. Cô ấy đã tuyên bố thẳng trong đêm tân hôn rằng sẽ không bao giờ tha thứ nếu tôi dám phản bội. Dù có chết cô ấy cũng nhất quyết không dùng chung chồng. Tôi đã từng thề thốt hứa hẹn sẽ chỉ yêu một mình cô ấy cả đời.
Nhưng rồi tôi lại phản bội vợ, phản bội lại lời thề của chính mình. Tôi đã ngã lòng trước vẻ ngây thơ, dịu dàng của cô thư kí. Ban đầu tôi chỉ muốn đổi gió cho vui nhưng càng ngày càng lún sâu vào mối quan hệ đó. Vui bên nhân tình, khi về nhà, tôi hạch sách, cáu gắt với vợ. Cô ấy vẫn nhẫn nhịn, không tranh cãi dù mặt mày cũng khó chịu cực độ.
Tôi vẫn luôn cho rằng vợ sẽ không bao giờ dám bỏ chồng vì chúng tôi đã có với nhau hai đứa con rồi. Hơn nữa đứa bé mới hơn 1 tuổi. Đến khi vợ phát hiện, tôi mới nhận ra sai lầm khủng khiếp của mình.
Vợ tôi không làm rùm beng mọi chuyện, cô ấy chỉ nhẹ nhàng gửi đơn ly hôn đến tận công ty tôi. Khi tôi vội vã quay về, cô ấy đã dọn đồ đạc rồi cùng hai con đi khỏi nhà. Trong căn nhà trống trải, tôi đã gọi điện cho vợ hàng chục cuộc, nhắn tin cho cô ấy liên tục vẫn không có hồi âm.
Tôi về nhà ngoại, bố mẹ vợ chỉ bảo không can thiệp vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, tự làm thì tự chịu. Tôi hỏi vợ tôi đâu, họ bảo không biết rồi lạnh lùng đóng cửa. Giây phút đó, tôi tự hiểu mình đã tự tay đóng kín các cánh cửa của gia đình rồi. Tôi đã tự đạp đổ tất cả hạnh phúc.
Những ngày sau đó, tôi như phát điên lên khi tìm tung tích của vợ. Cô ấy cùng hai con ở trong một căn nhà trọ chật hẹp. Tôi gõ cửa, vợ ra mở cửa, nhìn thấy tôi chỉ lạnh lùng hỏi tôi đến làm gì? Tôi bảo nhớ con, nhớ vợ, cô ấy cười lạnh nhạt hẹn gặp nhau ở tòa rồi đóng cửa. Tôi hiểu, vợ sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, một kẻ phản bội.
Nghe tin tôi ngoại tình, bố mẹ gọi điện mắng chửi tôi không ra gì. Đêm nào cũng đi lại trong căn nhà rộng rãi, trống vắng, tôi nhớ da diết cảnh vợ con cười đùa. Thậm chí những lời cáu gắt, bực bội của vợ mà tôi từng cảm thấy phiền phức, nay cũng trở nên đáng nhớ, đáng quý. Tôi ân hận bao nhiêu thì càng mong vợ tha thứ cho mình bấy nhiêu.
Hôm qua, tôi mua một bọc quần áo cùng bánh kẹo cho hai đứa con rồi đứng đợi mãi ở trước cổng nhà trọ. Tôi đứng mãi bên ngoài mà không dám gõ cửa vì sợ vợ lại hối thúc chuyện ly hôn. Một lúc sau, đứa con lớn nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy tôi. Con bé hét lên: "Bố đến nữa kìa mẹ ơi". Tôi nghe tiếng vợ bình thản đáp: "Kệ ông ấy". Trái tim tôi thắt lại vì đau. Không ngờ có ngày tôi lại sợ đánh mất gia đình đến thế này.
Tôi treo lại bọc quần áo, bánh kẹo rồi đi về trong tâm trạng buồn bã. Tôi biết mình sai rồi. Giờ tôi phải làm sao để vợ tha thứ và chịu quay về cùng tôi đây?
Theo Nhịp Sống Việt