Em là con gái nhà nghèo, nhưng lại may mắn được trời phú cho nhan sắc. Em cũng như hầu hết những cô gái trẻ khác, đều mong ước mình có một tấm chồng giàu có. Chưa bao giờ em nghĩ suy nghĩ ấy là sai, nhưng lúc này em lại đang rất khổ sở vì lựa chọn đó.
Em không phủ nhận lúc đầu em đồng ý cho anh ấy tìm hiểu vì thấy gia cảnh và điều kiện anh ấy tốt. Nhưng dần dần là em yêu thực sự, thậm chí có lúc em nghĩ nếu anh ấy không có nhiều tiền em cũng vẫn sẽ yêu. Anh ấy yêu em, nhìn cái cách anh ấy quan tâm chăm sóc em, em tin là như vậy. Nhưng gia đình anh và mọi người luôn nghĩ em đu bám anh vì anh giàu có.
Một vài lần anh ấy tìm cách để em xuất hiện trước gia đình, đó là những lần em cảm nhận rõ thái độ lạnh nhạt và coi thường của họ với những lời nói khiến em tự ái và tổn thương ghê gớm. Nhiều lần em đề nghị chia tay, lần nào anh ấy cũng níu kéo nói rằng cho anh ấy thời gian để anh ấy thuyết phục gia đình. Rằng anh yêu em và hãy tin vào tình yêu đó, tình yêu càng trắc trở mới càng thắm đượm bền lâu.
Em có thai, anh ấy mừng rỡ cho rằng đó là cơ hội tuyệt vời để gia đình chấp thuận cho bọn em làm đám cưới. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Trong một cuộc họp gia đình, mẹ anh cho rằng em đã cố tình gài bẫy anh để bước chân vào gia đình này, cũng nói rằng họ không thể làm thông gia với một gia đình nghèo khó và yêu cầu em bỏ thai.
Bố mẹ anh ấy là người kinh doanh có tiếng ở đất Hà Thành này, có lẽ vì vậy họ nhìn đâu cũng thấy những mánh khóe, bịp bợm, cơ hội và lừa đảo vì những lợi ích. Bạn trai em là con một nên được cưng chiều, học hành không giỏi giang nhưng luôn có bố mẹ là bệ đỡ. Ngoài việc tự do yêu đương bên ngoài ra thì cái gì cũng do cha mẹ sắp đặt và quyết định, kể cả việc cưới vợ. Nhưng lần này anh ấy không răm rắp tuân theo ý của gia đình mà một hai đòi cưới em.
Sau vài lần thuyết phục không được con trai mình, mẹ anh đã hẹn gặp em. Tối hôm ấy bà không nói gì nhiều. Tóm gọn lại là bà chỉ cho em hai hướng giải quyết. Một là bà sẽ cho em một số tiền lớn, em hãy bỏ thai và tránh xa con trai bà. Hai là, gia đình bà chấp nhận cho bọn em cưới nhau với điều kiện bố mẹ em phải đến nhà xin cưới.
Trần đời em chưa thấy chuyện gì lạ như vậy, em cũng chưa từng gặp ai độc ác như vậy. Nói là hai hướng giải quyết nhưng thực chất cũng chỉ là dồn em đến việc chia tay mà thôi. Họ có nhiều tiền và cho mình cái quyền được sỉ nhục người khác hay sao? Dù sao thì đứa bé cũng là dòng giống máu mủ nhà họ, họ nhất định phải làm như thế mới hả lòng hả dạ hay sao?
Mẹ em sau khi biết chuyện, bà khóc rất nhiều. Mẹ nói rằng nếu anh ấy thực lòng yêu em và em cũng vậy thì để em có hạnh phúc, để con em có cha, mẹ em sẵn sàng đến nhà họ. Bố em nghe được và nổi điên lên. Ông bảo: “Bố đẻ mày ra, nuôi mày khôn lớn học hành không phải để cho người ta sỉ nhục, hành hạ. Mày dại dột thì bố chịu tất, cứ đẻ đứa bé ra, rồi để bố mẹ nuôi cho, tìm một người đàn ông tử tế mà làm lại cuộc đời. Không đời nào bố cho mày về làm dâu nhà khốn nạn ấy”. Bố mẹ em vì chuyện này mà cãi vã nhau gay gắt. Mẹ em thì cho rằng bố em cứng nhắc, cứ vì sĩ diện mà không nghĩ đến tương lai của con. Bố em chửi mẹ em “đàn bà đái không qua ngọn cỏ mà đòi nhìn xa trông rộng”.
Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ khiến bố mẹ buồn lòng, nay chỉ vì yêu mà em đã trở thành một đứa bất hiếu như vậy. Bạn trai em ngày nào cũng tìm gặp em, năn nỉ ỉ ôi em thuyết phục bố mẹ vì tương lai của bọn em mà chịu thiệt nhún nhường một tý. Chưa bao giờ em thấy người con trai em yêu lại đáng ghét như lúc này.
Đã có lúc em nghĩ đến lời mẹ em “giờ mình đang người dưng thì vậy, bước qua cửa ải này, thành con cháu nhà họ rồi, lẽ nào họ không thương?”, rồi lại nghĩ đến lời bố em: “Cái nhà ấy coi trọng tiền của hơn ruột thịt, bố thà để mày khổ chứ không thể để mày chịu nhục”. Mẹ em nói đúng hay là bố em nói đúng?
Có lúc em nghĩ rằng họ càng phản đối, càng tìm cách xua đuổi em, em sẽ càng không buông tha để về làm người nhà họ cho bằng được. Chẳng lẽ con trai họ không phải chịu trách nhiệm gì? Con em có ông bà nội giàu có sao phải ra đời với thân phận một đứa con hoang để người ta dèm pha, miệt thị? Cũng có lúc em lại nghĩ em chẳng cần một đồng một cắc nào của họ, con của em cũng chẳng cần làm con cháu những kẻ tàn nhẫn như thế.
Cái thai thì ngày một lớn lên, em vẫn chưa biết nên chọn lối nào. Cưới hay không cưới? Sinh con hay không sinh con? Em không nhẫn tâm bỏ cái thai, nhưng lại cảm thấy sợ hãi nếu giữ lại đứa bé. Em mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, cuộc đời còn dài phía trước em phải làm sao đây?
Theo Ngọc Nga (Dân Trí)