Tôi từng hạnh phúc và cũng đau khổ tột cùng. 28 tuổi, cái tuổi mà nhiều người đã có thành công riêng, tôi do thiếu may mắn hoặc do số phận nên giờ vẫn chỉ là một sinh viên năm cuối cao đẳng dù đã cố gắng rất nhiều. Công việc của tôi chưa ổn định nhưng thu nhập hàng tháng đủ để 2 cha con sinh hoạt. Tôi là một người cha đơn thân, có con gái 14 tháng. Tôi có nhiều ước mơ hoài bão, trong đó ước một lần được làm chú rể và chụp ảnh cưới.
Thời còn là sinh viên năm nhất, tôi có quen và yêu một người nhỏ hơn 2 tuổi, cũng là mẹ của con tôi bây giờ. Chúng tôi yêu nhau được 3 tháng thì em thông báo có thai, tôi xin phép gia đình đón em về để tiện chăm sóc. Khi thai được 3 tháng cũng là lúc tôi biết một sự thật rất bất ngờ, em đã có gia đình và một con trai, chưa làm thủ tục ly hôn với chồng. Trước đó nhiều lần tôi nói cưới nhưng em cứ né tránh. Tôi buồn, suy sụp rất nhiều nhưng nghĩ đứa bé trong bụng không có tội nên tôi đấu tranh để có được mẹ con em và được ở bên cạnh. Mới đầu nhà em cũng cấm đủ điều, muốn em hàn gắn với chồng cũ, rồi làm đủ trò sỉ nhục tôi. Tôi cam chịu dù biết mình vô tình phá vỡ hạnh phúc một gia đình, cảm giác tội lỗi với việc đấu tranh để giành giật tình yêu đó.
Chồng em nhất quyết không chịu ly hôn, nhà anh ta ngoài Bắc nên thủ tục ly hôn đơn phương cũng khó khăn. Sau khi sinh em bé, nhà em cũng dần chấp nhận tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi có được vợ con bên cạnh nên rất trân trọng những giây phút ấy. Dù xung quanh có bao nhiêu người nói em thế này thế nọ tôi vẫn không tin, với lại khi yêu tôi yêu cả mặt tốt lẫn xấu của em. Chuyện gì đến cũng đến, khi con tôi được 4 tháng, em giao hẳn cho mẹ tôi chăm, chúng tôi đi làm để trang trải cuộc sống. Lúc đó tuy cực nhưng lại vui, lúc nào vợ chồng cũng có nhau. Nhiều lần cãi vã nhưng tôi là người chủ động làm hoà dù em đúng hay sai, bởi tôi không muốn hơn thua với người mình yêu.
Khi con tôi được 10 tháng, em đã bỏ đi theo nhân tình, không thừa nhận con tôi là con em. Tôi đau đớn với nỗi đau bị phản bội, lại đau đớn hơn khi con tôi có một người mẹ đáng sợ đến vậy, ngay cả con mình mang nặng đẻ đau mà cũng chối bỏ. Giờ tôi đã nhìn rõ bản chất của em chỉ ham tiền ham tình mà đánh mất lương tâm. Nhiều đêm tôi thức trắng, suy nghĩ tại sao những người mình yêu thương chân thành, sống hết lòng lại đối xử với mình như vậy. Tôi ôm con khóc trong vô thức. Đến bao giờ tôi mới có được cảm giác hạnh phúc nữa đây?
Theo Duy (VnExpress.net)