Vốn khó tính nên em chẳng có nổi người yêu dù đã 26 tuổi. Ai tán tỉnh em được một thời gian em cũng nhìn ra điểm xấu của người ta rồi tìm cách giãn dần khoảng cách. Đàn ông người thì nhậu nhẹt, người khoe khoang, người chẳng có chí tiến thủ, người thì gia cảnh phức tạp quá.
Mẹ em cứ hay nói em lựa chọn cho đã rồi chọn trúng người không ra sao. Nhưng em nghĩ chuyện yêu đương, hôn nhân là chuyện trọng đại cả đời. Em không muốn vội vàng rồi lại chẳng có hạnh phúc.
Cho đến khi gặp anh, em mới có cảm giác yêu đương thật sự. Anh ga lăng, chững chạc và tự tin cuốn hút trong cách nói chuyện. Chúng em gặp nhau trong một lần đi phượt chung. Từ khi gặp anh, chấp nhận làm người yêu anh, em sống hạnh phúc, vui vẻ hơn.
Mỗi tối thay vì làm thêm thì em lại dành thời gian nhắn tin với anh. Anh cũng không ngại đi xa đưa đón em đi chơi cuối tuần. Càng bên anh, em càng yêu anh hơn.
Nhưng anh thì khác. Em thấy anh càng lúc càng tỏ ra không thích gần gũi em nhiều. Có khi em nhắn tin từ tối hôm trước mà đến trưa hôm sau anh mới nhắn lại. Anh cũng hạn chế đến nhà chở em đi chơi. Cảm giác sắp bị bỏ rơi khiến em chao đảo và tìm mọi cách gặp anh.
Một hôm chúng em cãi nhau xoay quanh chuyện trinh tiết và hôn nhân. Chẳng là anh đòi hỏi em "chuyện ấy" nhưng em không đồng ý. Anh nói em không hề yêu anh nên mới cố chấp giữ. Anh cũng nói giờ con gái vô sinh nhiều lắm nên anh muốn em có bầu trước rồi mới cưới. Tư tưởng đó của anh, em không chấp nhận được. Anh đòi chia tay nếu em không cho anh.
Buồn quá nên ngày hôm sau em gọi cô bạn thân đi cà phê. Thật sự thì em mới yêu anh được vài tháng nay nên chưa công bố cho ai biết, kể cả cô bạn ấy. Gặp em, cô bạn ấy vui lắm. Thấy bạn vui nên em cũng không kể chuyện tình cảm của mình cho bạn ấy nghe.
Bạn ấy khoe sắp cưới. Người yêu bạn ấy rất tốt. Nào là đẹp trai, ga lăng, trẻ tuổi mà có chí tiến thủ. Hai người yêu nhau được gần một năm rồi nhưng bạn ấy đợi khi nào chắc chắn mới kể cho em nghe. Vừa nói, bạn ấy vừa giơ tay đeo nhẫn lên cho em xem và hỏi em có đẹp không? Thú thật là lúc đó em vừa mừng vừa ganh tị với bạn mình.
Rồi bạn ấy lấy điện thoại ra cho em xem ảnh. Em chết sững người, không thể tin được vào mắt mình. Trong ảnh là người yêu em đang ôm chặt bạn em trong tay. Hai người cười rạng rỡ, hạnh phúc lắm.
Em hỏi lại bạn mình, cô ấy vẫn cười tươi nói đó là chồng sắp cưới của cô ấy. “Nhà anh ấy ở xa nên mình không có dịp giới thiệu cho bạn”. Em chẳng biết nói gì nữa nên lấy cớ có việc bận để bỏ về trước.
Về nhà, em gọi điện cho người yêu, hỏi anh có yêu em không? Anh nói có và hỏi lại là em thay đổi ý định à? Chỉ cần em cho anh biết em có còn trinh không, anh sẽ cưới em ngay lập tức. Em chỉ biết cười trong nước mắt. Sự đời quá trớ trêu. Em từng hắt hủi nhiều chàng trai khác, để đến cuối cùng em lại yêu phải một anh chàng Sở Khanh. Cái anh ta muốn chỉ là cơ thể em mà thôi.
Em có nên nói hết với bạn mình để cô ấy cho anh ta một bài học không? Em hận anh ta quá các chị ạ.
Theo T.C (Helino)