Gần đến ngày lễ Vu Lan, tôi lại cảm thấy lòng mình chùng xuống. Những lúc này, người ta thì lo mua quà biếu bố mẹ. Còn tôi lại tất bật chuẩn bị cho giỗ đầu của mẹ đẻ. Chuyện xảy ra đã một năm nhưng chưa đêm nào tôi đi ngủ mà không nhớ tới. Có lẽ từ giờ đến cuối đời, tôi sẽ sống trong sự day dứt, ân hận này mất.
Từ nhỏ, tôi đã không gần gũi với mẹ. Nhà tôi chỉ có hai mẹ con, tôi không có bố, đi học bị bạn bè trêu là con hoang nên luôn cảm thấy xấu hổ. Nhà lại chẳng có điều kiện nên chúng tôi cũng chật vật để có thể sinh hoạt. Nhiều lần nhìn bạn bè cùng trang lứa có quần áo, cặp sách mới, tôi lại ao ước có được như họ. Những lúc ấy, tôi luôn nghĩ nếu có một gia đình đầy đủ thì nhất định tôi sẽ chẳng thua kém gì bạn mình.
Mẹ tôi sinh con ở tuổi 40. Khi tôi vào đại học, bà cũng già và không còn đủ khả năng lao động nữa. Thành ra tiền học phí và sinh hoạt đều do tôi tự túc. Tôi đã đi làm thêm kiếm tiền, nhiều khi còn dư ra được và gửi về cho mẹ tiêu.
Vì kiếm ra tiền nên tôi cảm thấy tự cao, hầu hết những lời mẹ khuyên răn, tôi đều bỏ ngoài tai. Đến giờ tôi cũng không hiểu được tại sao ngày ấy tôi lại trẻ con như vậy. Có lẽ tuổi thơ cơ cực đã biến tôi thành một con người ích kỷ. Vậy nên nhiều người bạn của tôi rất ngạc nhiên khi thấy tôi lo lắng, quan tâm cho mẹ chồng còn mẹ đẻ thì ngược lại.
Khi vợ chồng tôi mua được căn hộ chung cư này, chồng tôi đã ngỏ ý mời mẹ tôi đến sống chung. Anh ấy nghĩ bà chỉ có tôi là con gái, chúng tôi cần có trách nhiệm với phần đời còn lại của bà. Còn tôi nói thẳng ra thì lúc đó không thích, vì ngay từ đầu tôi đã không hợp mẹ.
Sống cùng một nhà, tôi và mẹ mới nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Từ vấn đề chăm sóc cho con tôi và chuyện tiền bạc. Tôi đưa tiền cho mẹ đi chợ nhưng bà lại mua sắm tiết kiệm, không dám chi tiêu. Để rồi vợ chồng tôi đi làm về muộn lại không có cơm ngon.
Tôi góp ý mấy lần không được, hôm đó tôi mới nói thẳng: "Nếu mẹ vẫn hà tiện như thế thì mẹ ở một mình mẹ đi. Bọn con đi làm cả ngày, về nhà ăn bữa cơm cũng không tươm tất nữa là sao? Hay mẹ giấu tiền của con để mang đi cho ai?".
Mẹ tôi khóc lóc nói bà chỉ tiết kiệm để sau này cho tôi, chứ ngoài tôi ra thì bà còn cho ai được nữa. Nhưng rồi nói đi nói lại, tôi đã làm mẹ phật ý. Mẹ tôi vào phòng ngủ lấy túi quần áo rồi chạy khỏi nhà tôi. Lúc ấy tôi cũng giận nên nghĩ mẹ về quê thôi. Chồng tôi về nhà, anh còn hỏi mẹ đâu, tôi trả lời tỉnh bơ là mẹ về quê rồi đi ngủ. Không ngờ...
Tôi vừa chợp mắt được một lúc thì có người gọi điện thoại đến. Họ nói mẹ tôi đã mất vì tai nạn giao thông, chú xe ôm chở mẹ tôi cũng đang phải cấp cứu. Tôi sốc đến mức độ đi còn không vững.
Những ngày sau đó, ngồi trước linh cữu của mẹ mà tôi tự trách bản thân mình. Tôi là một đứa con bất hiếu, dù ai đã từng khen tôi khôn khéo cũng đều nghe tôi thừa nhận điều này. Một năm nay, tôi đã dằn vặt mình rất nhiều lần. Nếu ngày ấy tôi kiên quyết giữ mẹ ở lại, có khi nào bây giờ tôi vẫn còn được gọi hai tiếng "Mẹ ơi"?
Theo Giấu Tên (Helino)