Tôi trao em thêm cơ hội để sửa sai, gửi thư nói lên những suy nghĩ về những gì đã qua. Vậy mà em lăng mạ gia đình tôi, nói những lời mà người vô học cũng không nói.
Ảnh minh họa |
Trước ngày cưới em và gia đình tìm cách gây sự nhưng tôi bỏ qua vì nghĩ cho cuộc sống tương lai và nhường nhịn vợ. Sau đó tôi đã nhiều lần bày tỏ quan điểm của mình về cuộc sống hiện tại, đề nghị em thay đổi để hòa hợp với gia đình mình. Mỗi lần như vậy em luôn tỏ ra khó chịu và cho rằng tôi giáo điều, khó ở. Chúng tôi làm cùng ngành, sau khi cưới em tìm công việc khác để tránh va chạm trong phòng. Sang môi trường mới, kỷ luật hơn và công việc nhiều hơn nên em thường về muộn. Tôi và gia đình động viên, thông cảm cho em. Hơn một tháng trước em thông báo rằng tôi đã lên chức bố. Tôi vui mừng khôn tả. Từ ngày vợ có bầu, tôi chăm sóc mua đồ ăn để em bồi dưỡng khiến đồng nghiệp trong công ty ghen tỵ.
Về nhà, tôi chia sẻ công việc từ cơm nước, giặt quần áo để đỡ đần em; khuyên em hãy cân đối giữa công việc và cuộc sống, không muốn em đi làm về muộn, sợ ảnh hưởng tới thai nhi. Mỗi lần như vậy tôi cằn nhằn khá nhiều vì thương em. Ông nội tôi mất được vài ngày, chúng tôi quay lại thành phố. Ngày 23 tháng chạp em đã ứng xử vô lễ khiến tôi tức giận và bỏ bữa cơm cúng ông Công ông Táo. Ngày giỗ bà nội tôi, tôi khuyên em nghỉ phép để làm cơm đỡ bố mẹ, em lấy lý do công việc để từ chối. 3 tháng sau khi ông nội tôi qua đời thì bà ngoại tôi cũng mất, trong lúc gia đình thu xếp về lo việc hiếu cho bà thì em vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ tôi bảo em xin phép công ty cùng gia đình về chịu tang bà, em viện cớ công việc để từ chối và không về ngay được. Bà yêu cầu em lựa chọn giữa gia đình hoặc công việc, nếu em không về cùng gia đình thì phải ra khỏi nhà tôi. Tôi vô cùng tức giận, trong lúc không kiểm soát được đã tát em một cái để em tỉnh ngộ.
Bất lực trước con dâu, bố mẹ tôi bắt xe về ngay đêm đó. Tôi thức trắng đêm thuyết phục, khuyên can vợ hiểu ra vấn đề nhưng em vẫn không thay đổi. Tôi về quê một mình trong tâm trạng rối bời. Những câu hỏi: "Vợ cháu đâu sao không về cùng chịu tang bà" của anh em họ hàng như hàng nghìn vết dao cứa vào lòng tôi. Tôi đã đỡ lời để mọi người ít thiện cảm xấu với em nhất. Công việc của bà cũng gần xong thì khuya em mới về, thái độ rất sỗ sàng. Mặc cho mọi người trong gia đình hỏi han nhưng em chọn cách im lặng, bàng quan. Em giữ khoảng cách với mọi người, ai hỏi cũng không nói, gọi cũng không thưa, các dì và bố mẹ tôi đã gọi 2 vợ chồng để khuyên giải trái phải. Em cho rằng cách hành xử của mình là đúng và tỏ thái độ chống đối. Trước vong linh bà, tôi bày tỏ quan điểm của mình và vẫn cho em một cơ hội để sửa sai, mong em thay đổi. Bà tôi yên nghỉ chưa ấm chỗ nhưng em đòi về trước, em thuê xe riêng. Em ra về chẳng chào hỏi một câu, ngồi tót ghế đầu chờ tôi. Tôi với trách nhiệm của người chồng, người cha cũng xin phép gia đình quay lại thành phố nhưng từ chối đi cùng xe với vợ vì thái độ và hành động của em.
Tôi về tới nhà thì ngỡ ngàng vì em đã chuẩn bị đóng gói hết đồ đạc ra khỏi nhà, cũng không thông báo cho gia đình tôi. Bao nhiêu uất nghẹn trong lòng bỗng dưng tôi thấy nhẹ bẫng, không còn cảm giác người từng là đầu ấp tay gối, từng là vợ mình nữa. Tôi chỉ thương con chưa thành người, chưa hiểu thế nào là nỗi đau và cảm giác của người bố bất lực về vợ mình. Từ sâu thẳm đáy lòng, tôi biết vợ mình thiệt thòi, mất mẹ từ sớm, không có sự răn dạy đầy đủ của gia đình nên mới vậy. Tôi đã trao em thêm cơ hội để sửa sai, gửi thư cho em nói lên những suy nghĩ về những gì đã qua. Những gì tôi nhận được thật quá sức tưởng tượng. Em lăng mạ gia đình tôi, nói những lời khó nghe mà ngay cả người vô học cũng không như vậy. Em còn rêu rao nói xấu gia đình với cơ quan tôi. Tôi thương con nhưng không chấp nhận người vợ không biết điều. Tôi đã làm gì sai, mong các bạn chia sẻ.
Độc giả Văn
Theo VnExpress.net