Tôi và chồng yêu nhau được gần một năm thì cưới. Có lẽ cuộc hôn nhân không đến quá sớm như vậy, nhưng vì lỡ có bầu nên cả hai bên đều nhanh chóng làm thủ tục kết hôn.
Hồi còn yêu nhau, chồng cũng dẫn tôi về thăm gia đình mấy lần. Qua những lần gặp gỡ đó, tôi cũng cảm nhận rằng phía nhà chồng không ưng tôi nhiều lắm. Nhưng đến lúc có bầu thì gia đình hai bên cũng cho cưới, phần nhiều là vì không muốn bà con hàng xóm người ta dị nghị.
Chồng tôi đi làm cách nhà hơn 30km, còn tôi làm cách nhà chồng hơn 20km nhưng lại chỉ cách nhà mẹ đẻ 2km. Vì thế sau khi cưới, tôi cũng xin gia đình bên nội về ở bên ngoại cho tiện đi lại, vì đang bầu bí mà chồng lại đi làm xa ít về nên nhà chồng cũng vui vẻ đồng ý. Đến khi mang thai khoảng tuần thứ 34, bác sĩ nói tôi có nguy cơ sinh non nên cần phải nhập viện. Trong khoảng thời gian đó, gia đình chồng chỉ gọi lên cho tôi có một lần hỏi thăm sức khỏe và không hề đến thăm một lần nào.
Tôi lúc này mới thấy tủi thân. Mình bị hắt hủi không sao, đằng này đang mang bầu con cháu nhà người ta, thế mà người ta cũng chẳng có lấy một chút quan tâm nào. Nuốt nước mắt vào trong, tôi cũng chẳng dám nói gì với chồng mình. Ông chồng tôi thì tính lại hơi vô tâm, thấy vợ khóc thì cũng chỉ nghĩ là sợ sinh non nên khuyên nhủ vài câu rồi lại cắm mặt vào điện thoại chơi game.
Đẻ xong, do mẹ chồng đi bán hàng ngoài chợ, các anh chị em chồng thì đều đi làm xa, ở nhà chỉ có mỗi bố chồng nên tôi cũng xin nhà chồng được về ngoại để tiện chăm con. Trong thời gian 2 tháng về nhà ngoại, bố mẹ chồng tôi cũng chỉ gọi điện được hai ba lần, đến thăm cháu được 2 lần rồi thôi. Tôi không trách cứ gì về việc đó, do bố mẹ chồng tôi cũng bận bịu mà đường xá lại xa xôi. Tôi làm dâu gần một năm nhưng cũng chưa làm tròn được bổn phận con dâu, thời gian ở nhà nội còn ít hơn là ở nhà mẹ đẻ. Thế nên, tôi chỉ biết ngậm ngùi mà thương xót cho phận mình. Chồng tôi lại càng chẳng để ý gì đến vợ con, đã đi làm xa ít về thăm nhà lại còn chẳng mấy khi nói được những câu mát lòng.
Do con trai bị thận bẩm sinh nên phải đưa đi Hà Nội để thăm khám. Chồng tôi đi làm xa nên trước đó tôi cũng dặn là tối hôm đó xin nghỉ sớm để về rồi sáng mai bắt xe đi sớm. Cuối cùng tôi chờ mãi đến 11 giờ đêm mà vẫn chưa thấy chồng về, đến lúc tôi ngủ thiếp đi thì chồng tôi nhắn tin là không về được, sáng mai về sớm.
Đến sáng hôm sau, chồng tôi ngủ quên khiến tôi gọi hơn chục cuộc điện thoại không được. Xe lúc ấy cũng đã chạy mất rồi. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành gọi điện cho bác sĩ hẹn lại sang ngày hôm sau. Đến trưa chồng tôi về, tôi có tỏ ra khó chịu một chút. Tôi nói "Bệnh của con mà anh cũng chẳng chịu để ý, bây giờ nhỡ xe rồi mà bác sĩ người ta có chờ mình được đâu." Chồng tôi nghe xong quay ra quát ầm lên, bảo tôi "Im mồm đi" ngay trước mắt bố mẹ đẻ tôi.
Lúc này tôi mới bàng hoàng quá. Bình thường chỉ có hai vợ chồng thì không sao, đằng này lại đang ngồi trước mặt bố mẹ tôi mà anh ta lại giở thói hung hăng, chửi bởi, tôi bèn nói "Nếu không tôn trọng gia đình tôi thì mời anh ra khỏi nhà tôi." Anh ta vẫn ngồi khoanh chân giữa nhà và nói "Đi hay không là việc của tao."
Trong suốt buổi hôm đó, tôi không hề nói láo hay văng tục câu nào. Thế mà anh ta lớn lối xưng mày tao với tôi, lại còn chửi bới trước mặt bố mẹ tôi khiến tôi giận đến tím người. Tôi bảo anh ta là tôi muốn li dị. Anh cũng ngay lập tức đồng ý.
Tối hôm ấy anh ta về nhà nội. Sáng hôm sau, nghĩ thương con nên tôi nhắn tin cho anh bảo anh đi khám cho con. Thế mà anh nhắn cho tôi một câu khiến tôi cảm thấy vô cùng chua xót: "Không rảnh!".
Tôi đành một mình ôm con xuống Hà Nội để khám bệnh cho con. Biết bệnh tình của cháu mà ông bà nội cũng chẳng gọi điện hỏi han lấy một câu. Lúc này tôi mới thấy số phận của mình và con mình mới hẩm hỉu làm sao. Đã không được bố mẹ chồng thương yêu thì thôi, đằng này đến chồng cũng chẳng quan tâm gì. Đã có lúc tôi nghĩ quẩn hay là lao đầu xuống sông chết quách đi cho rồi. Nhưng nghĩ đến con lại không nỡ làm vậy.
Nhưng tôi quyết định rồi, ngày mai, sau khi đưa con về, tôi sẽ viết đơn ra tòa.
Theo PSY (Helino)