Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, 2 vợ chồng bằng tuổi nên hay tranh cãi vì những vấn đề nhỏ nhặt. Trước đó do không tìm hiểu kỹ nên khi lấy nhau đã thấy có quá nhiều khác biệt, tôi tự nhận là do mình sai lầm. Lúc chưa lấy vợ anh còn đi làm, từ lúc lấy tôi anh nghỉ, sau một thời gian anh xin việc không hiệu quả nên tôi đã xin dì cho anh vào xưởng cơ khí của dì làm. Nói sơ qua tôi tốt nghiệp cao đẳng, có công ăn việc làm ổn định, anh mới tốt nghiêp THPT và học bên cơ điện. Tính anh tự cao, sĩ diện hão, ưa nhậu nhẹt nên có khi tuần làm 2,3 ngày rồi nhậu nhẹt nghỉ 3,4 ngày còn lại. Anh nói không muốn làm cho người nhà, tôi đồng ý để anh kiếm việc khác. Trong thời gian này kinh tế tôi tự lo, anh vẫn thất nghiệp.
Rồi tôi có bầu, mục đích cũng muốn anh sống có trách nhiệm hơn, vậy mà anh vẫn đi nhậu sớm về khuya, không kiếm được việc, không có tiền nên phải làm lại chỗ dì tôi, nhưng cũng cứ điệp khúc làm một, hai ngày nghỉ 3, 4 ngày. Dì vì thương tôi nên cũng không đuổi anh. Từ khi mang bầu, chi phí khám thai, chích ngừa, bồi bổ sữa tôi đều phải lấy tiền để dành khi còn độc thân để lo. Lắm lúc tôi rất stress, hận bản thân khi lấy một người chồng như vậy. Bên gia đình chồng khi tôi mang thai cũng không cho được đồng nào cả. Tôi sinh bé và biết mình bị trầm cảm nặng. Khi tôi gần sinh anh vẫn còn trên bàn nhậu, phải đợi mẹ chồng tôi dưới quê gọi lên anh mới phóng xe từ Đồng Nai về để đưa tôi đi sinh. Tôi tự hỏi mình tại sao cứ phải sống trong nỗi khổ cực như vậy? Có phải tôi là người vợ tồi nên chồng mới như vậy không? Nói thêm vì những lần anh nhậu nhẹt như vậy nên tôi đâm ra chán nản mà cay nghiệt với anh.
Con tôi giờ đã 2 tuổi, dù cố gắng dung hòa nhưng tôi càng ngày càng không chịu nổi lối sống vô trách nhiệm của anh. Anh vẫn lông bông, không nghề nghiệp. Giờ đây khi bị bắt về quê sống, anh vẫn đi nhậu, không đi làm, tôi phải lo kinh tế. Mọi người xem lá số tử vi thì bênh vực chồng tôi, nói tôi hung dữ nên chồng chán. Tôi cũng không biết có phải do mình hung dữ nên chồng chán không, chứ giờ tôi đã chán anh lắm rồi. Tôi viết đơn và đang đợi tòa giải quyết, mong rằng cuộc sống sau này của tôi sẽ không phải là màu đen xám xịt như thế này nữa.
Theo Hằng (VnExpress.net)