Chúng tôi chung sống đã 10 năm. Tôi từng từ bỏ mọi thứ để ở bên anh ấy. Rõ ràng là vì yêu. Nhưng anh ấy là người rất áp đặt, càng ngày càng khủng khiếp hơn mà tôi không hiểu tại sao.
Trong một thời gian quá dài tôi không nhận ra điều đó, hoặc cứ cam chịu, đến giờ sự nhẫn nhịn đã hết rồi chăng? Tôi không có quyền tham gia vào tài chính trong nhà, nói cho dễ hiểu thì không có quyền động tay vào túi tiều của gia đình. Anh ấy không bao giờ nói cho tôi biết chúng tôi đang có bao nhiêu.
Anh ấy cũng trở nên bí mật hơn trong nhiều chuyện. Nhiều năm nay, đôi lúc tôi có hỏi anh về chuyện tôi muốn có thẻ phụ ngân hàng, tôi muốn quyền truy cập vào tài khoản ngân hàng, nhưng mỗi lần tôi đề cập chuyện đó, anh đều lảng đi và nói tôi không cần biết, đó là việc của anh ấy.
Ngoài tôi ra, anh ấy có cả những mối quan hệ tình cảm khác. Những khi tôi chất vấn, anh ấy sẽ trả lời vòng vo và quẩn quanh. Nhưng phụ nữ mà, tôi đủ tinh tế để nhận ra anh ấy đang nói thật hay nói dối sau vài câu hỏi. Chỉ là, tôi không có bằng chứng, không dám đi thu thập bằng chứng, tôi sợ đau lòng.
Chúng tôi đã chung sống 10 năm dù chưa đăng ký kết hôn, vẫn dự tính sẽ làm đám cưới nhưng tôi không thể lên kế hoạch nào vì chẳng rõ chúng tôi đang có bao nhiêu. Chuyện này làm tôi rất buồn và không rõ liệu mình còn cần anh ấy hay không nữa. Anh ấy đang trở nên ngày càng xa lạ. Nhưng 10 năm gắn bó, tôi bỏ đi làm lại có phải đã quá muộn rồi?
Theo Bích Liên (Dân Trí)