Tôi hơn 40 tuổi, có công việc với mức lương tạm ổn, có hai con. Chồng tôi ngoài 50 tuổi, thu nhập tốt, có địa vị xã hội. Tôi lấy chồng lúc đang là sinh viên năm thứ ba, khi đã lỡ có bầu ở tháng thứ 5. Tôi nói rõ vậy vì lúc đó cảm nhận chồng không muốn cưới mà chỉ vì trách nhiệm, vì danh dự. Tôi đã rất buồn vì chuyện này, nhưng lúc đó cũng không biết phải làm sao nên vẫn đồng ý cưới. Đến nay chúng tôi đã sống với nhau 20 năm, cuộc sống nói chung khá êm đềm, với đủ các cung bậc như những cặp vợ chồng khác.
Tôi là người phụ nữ của gia đình, luôn chăm lo vun vén và toàn tâm toàn ý với gia đình nhỏ của mình. Anh cũng là người đàn ông rất có trách nhiệm với vợ con, có ý chí phấn đấu nên hiện nay chúng tôi cũng có cuộc sống tương đối thoải mái, các con được học hành ở những trường tốt. Tuy nhiên, anh có tính trăng hoa, từ lúc chúng tôi lấy nhau đến nay không biết đã bao lần tôi bắt gặp những tin nhắn đưa đẩy của anh với những người phụ nữ bên ngoài. Tuy buồn nhưng tôi đã bỏ qua hết vì còn rất yêu thương anh, không muốn gia đình tan vỡ và tôi cũng nghĩ đây chỉ là những mối quan hệ nhất thời vui chơi bên ngoài của chồng.
Cách đây 4 năm, tôi bị bệnh nhưng phát hiện sớm nên đã giờ đã khỏi. Trong thời gian đó, tôi biết chồng có tình cảm sâu đậm với một người phụ nữ cùng công ty, cô này đã có gia đình và nhỏ hơn anh nhiều tuổi. Tôi có được những tin nhắn qua lại giữa họ và thấy chồng đã không tôn trọng mình, có ý nói xấu vợ để cho cô ta vừa lòng. Lúc đó, tôi vừa chống chọi bệnh tật, vừa đau đớn vì bị phản bội, tất cả đã làm tôi bị trầm cảm nặng, mất ngủ triền miên. Sau trận cuồng phong ấy, giờ đây trong lòng tôi mọi thứ đã bình lặng, tình cảm với chồng nguội lạnh đi rất nhiều, tôi không còn muốn níu giữ gia đình nữa. Chúng tôi vẫn sống chung, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, chỉ duy nhất không còn chuyện quan hệ vợ chồng.
Các đây một năm, tôi có quen một người bạn, anh ấy là người Mỹ, chúng tôi chỉ mới thoáng gặp nhau rồi chia tay. Sau đó chúng tôi thường xuyên nói chuyện online, tình cảm ngày một lớn, anh cũng về Việt Nam thêm một lần nữa để gặp tôi. Tôi đã mở lòng với người đàn ông này sau những đau khổ với chồng. Anh rất yêu tôi và tha thiết muốn tôi sang Mỹ cùng anh xây dựng gia đình; hoặc nếu tôi muốn thì anh sẽ sang Việt Nam làm việc và sinh sống cùng tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, không biết mình phải như thế nào, cũng chưa dám nói với các con và gia đình về mối quan hệ này, sợ các con sẽ bị tâm lý nếu bố mẹ chia tay.
Còn chuyện công việc của tôi, nếu lấy anh, dù ở đâu thì tôi cũng phải nghỉ việc ở một tỉnh lẻ để về Sài Gòn hoặc đi nước ngoài sống cùng anh; trong khi tuổi tôi đã lớn, lại bị bệnh, không biết mình sẽ làm gì trong môi trường mới. Liệu tôi có hòa nhập được không? Rồi sự khác biệt về văn hóa, bất đồng về ngôn ngữ nữa? Còn chồng tôi, sau bao năm gây tổn thương cho vợ, đến lúc tôi đề nghị ly thân hoàn toàn, sẽ chuyển ra ngoài để chuẩn bị cho mình cuộc sống riêng thì anh lại xin tôi cho cơ hội sửa sai, anh xin lỗi tôi rất nhiều và mong muốn được hàn gắn để cùng vun vén, xây dựng kinh tế và chăm lo cho các con. Tôi đang rối trí vô cùng, nếu ra đi tôi có ích kỷ quá không khi chỉ nghĩ cho bản thân? Còn ở lại với chồng, các con tôi sẽ vẫn còn một gia đình trọn vẹn, nhưng tôi không biết liệu mình có còn cảm xúc để sống tiếp hay lại quay lại những tháng ngày đau khổ, dằn vặt? Xin được các bạn chia sẻ và cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất lúc này. Tôi xin cảm ơn.
Theo Diệp (Ngoisao.net)