Chị là con gái cả trong nhà. 16 năm về trước, sau khi tốt nghiệp khoa Văn ở một trường đại học, chị sang Đức học tập và làm việc.
Tại đây, chị quen anh - một công nhân xuất khẩu lao động. Anh chăm chỉ, đẹp trai, khéo ăn nói lại kiên trì theo đuổi. Cả hai yêu nhau một thời gian ngắn thì chị mang thai, phải về nước.
Ngày về, anh đi cùng chị. Nhưng vì thời gian cấp bách, 2 anh chị không kịp làm đám cưới. Bố mẹ anh chỉ bố trí được 5 mâm cơm đón chị và chứng kiến cho anh chị thắp nén nhang trước bàn thờ tổ tiên.
Anh đi, chị ở nhà với bố mẹ chồng, cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân chưa hề có hôn thú. Tuy nhiên, chỉ 1 năm sau khi chung sống, chị đã trở nên tiều tụy. Chị chạy xe về quê ngoại với gương mặt thất thần.
“Bố mẹ chồng đang lo tiền cho chú út đi du học Nga. Con cần rút chút tiền tiết kiệm”, chị nói với bố mẹ tôi và xin nhận lại cuốn sổ tiết kiệm của mình.
Khoảng hơn 1 năm sau đó, tôi lại nghe loáng thoáng, bố mẹ chồng xây nhà, chị thay mặt chồng góp vào 300 triệu...
Tôi hỏi chị, đó là tiền của chị hay anh? Chị cười xòa, nói tôi tính toán. Tiền của anh cũng là của chị và ngược lại. Hiện tại, anh chưa về nên chị lấy tiền tiết kiệm của mình ra chi tiêu.
Tôi gào lên, hóa ra bao lâu nay, anh không hề gửi tiền về cho chị. Bao nhiêu khoản lớn khoản nhỏ, chị đều lấy tiền của mình để bù đắp cho nhà chồng?
Chị cau mày rồi ngưng cuộc nói chuyện với tôi...
Tết năm đó, nhà chồng chị có nhà mới. Anh rể hờ của tôi cũng về ăn Tết và ở đến hết tháng Giêng. Tuy nhiên, không biết vì lẽ gì, anh vẫn chưa đưa chị đi đăng ký kết hôn.
Tết xong, anh trở lại Đức còn chị về thăm quê ngoại rồi bật khóc. Chị nói, lần này anh sẽ kết hôn giả để lấy vé ở lại xứ người. Anh hứa sau này sẽ tìm cách đưa 2 mẹ con chị trở lại đó.
Cả nhà tôi nhìn chị, ai cũng xót. Gương mặt bầu bĩnh, nụ cười thường trực trên môi khi xưa của chị đã không còn kể từ ngày chị lấy chồng...
Thế nhưng, chị chỉ khóc cho thỏa nỗi buồn tủi rồi lại tất bật trở lại nhà chồng. Với chị, dường như căn nhà bên đó mới là nơi chị ăn đời ở kiếp. Chị chăm sóc và phục vụ nhà chồng bằng tất cả tâm huyết của mình.
Nào ngờ, vào một ngày cuối tháng 6, người ta phát hiện chị ngã từ cầu thang tầng 2 xuống đất. Cánh tay trái của chị bị gãy và đau lòng hơn, chị bị ảnh hưởng não.
Bố mẹ chồng đưa chị đến viện rồi gọi cho bố mẹ tôi. Sau đó, họ chỉ loanh quanh, lo lắng chuyện hồ sơ giấy tờ rồi để mặc chị cho bố mẹ tôi chăm sóc.
Lúc ra viện, biết chị chưa thể hồi phục như người bình thường, bố chồng chị mở lời, xin đưa chị về nhà tôi. Còn họ sẽ đảm đương việc chăm sóc cho cháu nhỏ, con anh chị.
Bố mẹ tôi nghẹn ngào nhưng nghĩ đó là giải pháp tốt nhất cho chị lúc này.
Từ đó đến nay, 8 tháng trôi qua, cánh tay chị đã lành nhưng vết thương trong não vẫn khiến chị ngơ ngác...
Bố mẹ chồng chị lấy lý do bận nên sang thăm chị được 2 lần, mua cho chị dăm chục quả trứng bồi bổ. Còn chồng chị thì vẫn ở xứ người, thỉnh thoảng gọi về hỏi thăm chị một cách qua quýt.
Hôm vừa rồi, thông qua mạng xã hội, tôi được biết vợ anh (người anh kết hôn giả) đã sinh hạ cho anh một cậu con trai.
Nhìn bức ảnh gia đình anh đầy hạnh phúc, nước mắt tôi cứ chảy tràn. Tôi lại nghĩ về chị tôi. Mai đây, tương lai nào sẽ dành cho chị...
Theo Lê Ngọc Linh (VietNamNet)